“Ồ...” – Cô bật cười gật gật đầu.
“Không còn chuyện gì nữa thì đi đi. Sau này có việc gì cần thì cứ đến tập đoàn Tôn thị tìm tôi.” – Anh lạnh lùng nói.
Thượng Quan Dao nghệch cả mặt, đây là đang đuổi cô đấy sao. Vậy mà có người dám đuổi cô đi như thế đấy.
“Hừ, đừng có nói với tôi là anh đang định phủi mông liền quên ân nhân đấy nhé. Tôi nói cho anh biết, tôi không có dễ bị dắt mũi như thế đâu.” – Đây chắc hẳn là “ăn vạ” trong truyền thuyết đi.
Cũng chịu thôi, nếu không nắm bắt thời cơ hiện tại thì không biết đến khi nào mới có thể lại có cơ hội.
“Vậy cô muốn gì?” – Anh khẽ nhíu mày hỏi.
Cũng may là khoảng cách giữa hai người bọn họ cùng với tất cả những người kia khá xa không đủ để nghe rõ. Nếu như để bọn họ nghe thấy anh hiện tại còn có vẻ thỏa hiệp hỏi cô như vậy nhất định sẽ bị dọa ngất. Tôn Bách tính cách tàn bạo không giống như vẻ ngoài cao lãnh, nho nhã. Chuyện gì đây, thế giới thay đổi rồi sao.
“Chậc, anh cũng thấy rồi đấy. Khi nãy tôi dũng cảm như thế nào mới chạy lại cứu anh. Anh cũng phải nên báo đáp, cấp cho tôi một công việc đàng hoàng, thù lao cao một chút.” -Ngón tay cái và trỏ của cô cạ cạ vào nhau, diễn giống như là một kẻ tham tiền chính thống.
“Bao nhiêu?” - Bỏ qua hai chữ công việc mà hỏi luôn giá tiền định mức.
“Tôi giống một kẻ tham tiền thế sao?” – Cô trố mắt nhìn anh như không thể nào tin vào tai mình.
“Vừa nãy cô cũng nói chỉ cần thù lao cao một chút còn gì.” – Tôn Bách rất nghiêm túc nói.
Thượng Quan Dao lần đầu tiên bị trêu ngươi trong đời mà không thể đập ngay cho cái kẻ chủ mưu một trận, trong lòng quả thực rất tức giận. Nhưng vẫn phải cố gắng kiềm nén, hoàn thành chuyện chính trước.
“Cái đấy là anh không nghe rõ đấy, tôi nói là tôi hiện tại cần một công việc với mức lương ổn định để còn chăm sóc bố già ở quê nữa.” - Mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.
Nếu như để Thượng Quan Dực biết cô nói ra những lời như vậy thì sẽ tức đến thổ huyết. Ông nghèo nàn đến độ phải để cô đi kiếm ăn nuôi mình sao.
“Vậy thì cho cô nhiều tiền một chút. Dù gì cũng đã cứu mạng của tôi.” – Anh vừa nói vừa mím môi như suy tư nhưng thực chất là nhịn cười, trông vẻ ngoài thì giống như rất nghèo nhưng khí chất trên người làm sao có thể làm giả.
“Tôi cần ổn định chứ không phải một khắc.” – Cô lại cứ mặt dày bám lấy không buông, đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
“Cô có thể đi xin việc ở nơi khác, tôi sẽ...” - Lần này không đợi anh nói xong Thượng Quan Dao đã ngồi xuống đưa bàn tay đã bọc vải tay áo ở ngoài nắm lấy cánh tay của anh.
“Anh nhìn xem, tôi biết tôi xấu xí. Mọi người nhìn vào liền chán ghét thì làm sao có thể trụ được ở những nơi khác chứ, chỉ có anh mới công chính liêm minh.” - Lắc lắc cánh tay như làm nũng, nhưng hành động cùng lời nói thì vẫn rất cứng nhắc. Nếu như để người khác biết cô làm cái chuyện đáng xấu hổ này thì không biết chui đầu giấu đi đâu nữa.
Tôn Bách sống lưng cứng đờ, đến Triệu Mẫn kia còn không được phép nắm lấy cánh tay anh mà lay như vậy. Thế nhưng cô gái này lại dám làm, còn trưng ra cái khuôn mặt tầm thường nũng nịu miễn cưỡng, cứng nhắc.
Nhưng...
“Được rồi, cô muốn làm gì?” - Cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
“Tôi muốn làm bác sĩ tại nhà của anh.” - Nhận được điều mình muốn rồi cô liền xoay 180 độ, buông cánh tay nói.
Điều tra Tôn gia đương nhiên cũng phải hiểu đôi chút về người bên trong chứ. Cái vị Tôn Bách này khi mà đã đồng ý một việc gì đó rồi thì sẽ không bao giờ nuốt lời, đây cũng chính là điểm khác biệt rõ ràng giữa Tôn Bách với người nhà họ Tôn. Vì thế đã làm cho cô chú ý mà tìm hiểu anh nhiều hơn một chút.
“Được.” – Anh nhướng mày trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, nhưng cũng là đồng ý. Trước giờ Tôn Bách anh chưa nói hai lời.
“Anh tự đứng lên đi hay cần tôi đỡ.” – Cô đứng hẳn người lên từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi. Chẳng có tí nào gọi là biết điều, xu nịnh như vừa rồi nữa.
Tôn Bách híp mắt nhìn cô, anh mà đứng lên đi được thì cô nghĩ từ nãy đến giờ sẽ ngồi cãi lý với cô à.
“Quên mất.” – Thượng Quan Dao lúc này mới nhận ra được cái gì đấy. Tôn Bách này bị bại liệt phải ngồi xe lăn, cô là quên chứ không có ý muốn trêu đùa người khác đâu đấy nhé.
Miễn cưỡng đưa tay xuống kéo anh lên, lần này anh lại di chuyển theo từng bước chân chậm của cô bằng chân phải. Cô nhìn mà kinh ngạc.
“Thu lại cái vẻ mặt đó đi. Tôi chỉ bị liệt một bên chân trái.” – Anh nhìn cái vẻ mặt kia của cô mà ghét bỏ.
Nhướng nhướng mày, xem như cô cũng hiểu rõ rồi. Lúc điều tra vẫn luôn lấn cấn việc anh ta ngồi xe lăn thì làm sao có thể thay phụ nữ với tần suất cao mỗi ngày một cô như thế. Đồng ý là có thể hoạt động như một người bình thường nhưng việc bị bại liệt hai chân thì với tần suất đó... có quá không ổn. Khoan đã, cô đang suy nghĩ cái gì vậy...
Khi cô vừa đỡ Tôn Bách ra bắt taxi để trở về nhà riêng của anh, thì cảnh sát cũng vừa đến.
...
Tại nhà riêng.
Taxi lúc nãy vừa nhận được địa chỉ là đến đây thì thiếu chút nữa ngất xỉu, đầu đổ đầy mồ hôi. Khi chở hai người đến, vừa đặt chân xuống thì tài xế đã nhấn mạnh chân ga chạy mất, bỏ cả việc lấy phí. Thượng Quan Dao chỉ biết thở dài, rồi xoay lại đỡ anh đi vào nhà.
“Nếu cô đã muốn làm bác sĩ tại nhà cho tôi thì trở về dọn cả đồ đến đây đi.” - Vừa được cô đỡ ngồi xuống ghế trong phòng khách anh mở miệng.
“Được.” – Mà cô vẫn còn đội mũ, đeo khẩu trang định quay đi liền trả lời.
“Cô tên gì?” – Anh đột nhiên lại hỏi.
“Không có họ, tên chỉ có một chữ Dao.” – Nói rồi đi mất.
Tôn Bách nhìn theo hướng cô đi mà chỉ biết phì cười. Đúng là câu trước câu sau cứ thi nhau vả đôm đốp. Cô nói còn phải nuôi cha già dưới nhà mà lại nói là không có họ, đến lí do cũng bịp bợm như vậy.
Thượng Quan Dao vừa đi ra ngoài thì nhanh chóng tháo khẩu trang, nón cùng áo khoát ngoài quẳng vào sọt rác, từ trong túi lấy ra một cái chai sịt khuẩn khử trùng khắp người, rồi mới đi.
...
[Báo Đen, chết rồi?] - Đầu bên kia điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng của Tôn Thành Thắng vang lên.
[Vâng.] – Tôn Bách vừa định gọi người đưa mình lên phòng thì nhận được điện thoại của ông ta.
[Con cũng có mặt trên xe?] - Giọng nói nghi ngờ vang lên.
[Chẳng phải bố nghi ngờ Báo Đen sao, con giải quyết hắn cho bố.] – Anh đạm mạc đáp lại.
[Con có sao không, ta nghe nói là con cũng ngồi trên chiếc xe đó.] - Ngữ điệu như đã yên tâm, mềm mỏng hơn khi nãy.
[Cũng phải xem ai là người tạo ra chuyện này chứ, con sẽ tự hại chính mình sao?] - Tôn Bách nhếch môi, anh biết "người cha nuôi" trên danh nghĩa này của anh là đang bị người bên kia thúc giục nên mới sinh nghi ngờ với mình đây mà.
[Ừm. Vậy con nghỉ ngơi đi.] – Coi như là đã tin tưởng hoàn toàn dập máy.
“Không còn chuyện gì nữa thì đi đi. Sau này có việc gì cần thì cứ đến tập đoàn Tôn thị tìm tôi.” – Anh lạnh lùng nói.
Thượng Quan Dao nghệch cả mặt, đây là đang đuổi cô đấy sao. Vậy mà có người dám đuổi cô đi như thế đấy.
“Hừ, đừng có nói với tôi là anh đang định phủi mông liền quên ân nhân đấy nhé. Tôi nói cho anh biết, tôi không có dễ bị dắt mũi như thế đâu.” – Đây chắc hẳn là “ăn vạ” trong truyền thuyết đi.
Cũng chịu thôi, nếu không nắm bắt thời cơ hiện tại thì không biết đến khi nào mới có thể lại có cơ hội.
“Vậy cô muốn gì?” – Anh khẽ nhíu mày hỏi.
Cũng may là khoảng cách giữa hai người bọn họ cùng với tất cả những người kia khá xa không đủ để nghe rõ. Nếu như để bọn họ nghe thấy anh hiện tại còn có vẻ thỏa hiệp hỏi cô như vậy nhất định sẽ bị dọa ngất. Tôn Bách tính cách tàn bạo không giống như vẻ ngoài cao lãnh, nho nhã. Chuyện gì đây, thế giới thay đổi rồi sao.
“Chậc, anh cũng thấy rồi đấy. Khi nãy tôi dũng cảm như thế nào mới chạy lại cứu anh. Anh cũng phải nên báo đáp, cấp cho tôi một công việc đàng hoàng, thù lao cao một chút.” -Ngón tay cái và trỏ của cô cạ cạ vào nhau, diễn giống như là một kẻ tham tiền chính thống.
“Bao nhiêu?” - Bỏ qua hai chữ công việc mà hỏi luôn giá tiền định mức.
“Tôi giống một kẻ tham tiền thế sao?” – Cô trố mắt nhìn anh như không thể nào tin vào tai mình.
“Vừa nãy cô cũng nói chỉ cần thù lao cao một chút còn gì.” – Tôn Bách rất nghiêm túc nói.
Thượng Quan Dao lần đầu tiên bị trêu ngươi trong đời mà không thể đập ngay cho cái kẻ chủ mưu một trận, trong lòng quả thực rất tức giận. Nhưng vẫn phải cố gắng kiềm nén, hoàn thành chuyện chính trước.
“Cái đấy là anh không nghe rõ đấy, tôi nói là tôi hiện tại cần một công việc với mức lương ổn định để còn chăm sóc bố già ở quê nữa.” - Mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.
Nếu như để Thượng Quan Dực biết cô nói ra những lời như vậy thì sẽ tức đến thổ huyết. Ông nghèo nàn đến độ phải để cô đi kiếm ăn nuôi mình sao.
“Vậy thì cho cô nhiều tiền một chút. Dù gì cũng đã cứu mạng của tôi.” – Anh vừa nói vừa mím môi như suy tư nhưng thực chất là nhịn cười, trông vẻ ngoài thì giống như rất nghèo nhưng khí chất trên người làm sao có thể làm giả.
“Tôi cần ổn định chứ không phải một khắc.” – Cô lại cứ mặt dày bám lấy không buông, đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
“Cô có thể đi xin việc ở nơi khác, tôi sẽ...” - Lần này không đợi anh nói xong Thượng Quan Dao đã ngồi xuống đưa bàn tay đã bọc vải tay áo ở ngoài nắm lấy cánh tay của anh.
“Anh nhìn xem, tôi biết tôi xấu xí. Mọi người nhìn vào liền chán ghét thì làm sao có thể trụ được ở những nơi khác chứ, chỉ có anh mới công chính liêm minh.” - Lắc lắc cánh tay như làm nũng, nhưng hành động cùng lời nói thì vẫn rất cứng nhắc. Nếu như để người khác biết cô làm cái chuyện đáng xấu hổ này thì không biết chui đầu giấu đi đâu nữa.
Tôn Bách sống lưng cứng đờ, đến Triệu Mẫn kia còn không được phép nắm lấy cánh tay anh mà lay như vậy. Thế nhưng cô gái này lại dám làm, còn trưng ra cái khuôn mặt tầm thường nũng nịu miễn cưỡng, cứng nhắc.
Nhưng...
“Được rồi, cô muốn làm gì?” - Cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
“Tôi muốn làm bác sĩ tại nhà của anh.” - Nhận được điều mình muốn rồi cô liền xoay 180 độ, buông cánh tay nói.
Điều tra Tôn gia đương nhiên cũng phải hiểu đôi chút về người bên trong chứ. Cái vị Tôn Bách này khi mà đã đồng ý một việc gì đó rồi thì sẽ không bao giờ nuốt lời, đây cũng chính là điểm khác biệt rõ ràng giữa Tôn Bách với người nhà họ Tôn. Vì thế đã làm cho cô chú ý mà tìm hiểu anh nhiều hơn một chút.
“Được.” – Anh nhướng mày trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, nhưng cũng là đồng ý. Trước giờ Tôn Bách anh chưa nói hai lời.
“Anh tự đứng lên đi hay cần tôi đỡ.” – Cô đứng hẳn người lên từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi. Chẳng có tí nào gọi là biết điều, xu nịnh như vừa rồi nữa.
Tôn Bách híp mắt nhìn cô, anh mà đứng lên đi được thì cô nghĩ từ nãy đến giờ sẽ ngồi cãi lý với cô à.
“Quên mất.” – Thượng Quan Dao lúc này mới nhận ra được cái gì đấy. Tôn Bách này bị bại liệt phải ngồi xe lăn, cô là quên chứ không có ý muốn trêu đùa người khác đâu đấy nhé.
Miễn cưỡng đưa tay xuống kéo anh lên, lần này anh lại di chuyển theo từng bước chân chậm của cô bằng chân phải. Cô nhìn mà kinh ngạc.
“Thu lại cái vẻ mặt đó đi. Tôi chỉ bị liệt một bên chân trái.” – Anh nhìn cái vẻ mặt kia của cô mà ghét bỏ.
Nhướng nhướng mày, xem như cô cũng hiểu rõ rồi. Lúc điều tra vẫn luôn lấn cấn việc anh ta ngồi xe lăn thì làm sao có thể thay phụ nữ với tần suất cao mỗi ngày một cô như thế. Đồng ý là có thể hoạt động như một người bình thường nhưng việc bị bại liệt hai chân thì với tần suất đó... có quá không ổn. Khoan đã, cô đang suy nghĩ cái gì vậy...
Khi cô vừa đỡ Tôn Bách ra bắt taxi để trở về nhà riêng của anh, thì cảnh sát cũng vừa đến.
...
Tại nhà riêng.
Taxi lúc nãy vừa nhận được địa chỉ là đến đây thì thiếu chút nữa ngất xỉu, đầu đổ đầy mồ hôi. Khi chở hai người đến, vừa đặt chân xuống thì tài xế đã nhấn mạnh chân ga chạy mất, bỏ cả việc lấy phí. Thượng Quan Dao chỉ biết thở dài, rồi xoay lại đỡ anh đi vào nhà.
“Nếu cô đã muốn làm bác sĩ tại nhà cho tôi thì trở về dọn cả đồ đến đây đi.” - Vừa được cô đỡ ngồi xuống ghế trong phòng khách anh mở miệng.
“Được.” – Mà cô vẫn còn đội mũ, đeo khẩu trang định quay đi liền trả lời.
“Cô tên gì?” – Anh đột nhiên lại hỏi.
“Không có họ, tên chỉ có một chữ Dao.” – Nói rồi đi mất.
Tôn Bách nhìn theo hướng cô đi mà chỉ biết phì cười. Đúng là câu trước câu sau cứ thi nhau vả đôm đốp. Cô nói còn phải nuôi cha già dưới nhà mà lại nói là không có họ, đến lí do cũng bịp bợm như vậy.
Thượng Quan Dao vừa đi ra ngoài thì nhanh chóng tháo khẩu trang, nón cùng áo khoát ngoài quẳng vào sọt rác, từ trong túi lấy ra một cái chai sịt khuẩn khử trùng khắp người, rồi mới đi.
...
[Báo Đen, chết rồi?] - Đầu bên kia điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng của Tôn Thành Thắng vang lên.
[Vâng.] – Tôn Bách vừa định gọi người đưa mình lên phòng thì nhận được điện thoại của ông ta.
[Con cũng có mặt trên xe?] - Giọng nói nghi ngờ vang lên.
[Chẳng phải bố nghi ngờ Báo Đen sao, con giải quyết hắn cho bố.] – Anh đạm mạc đáp lại.
[Con có sao không, ta nghe nói là con cũng ngồi trên chiếc xe đó.] - Ngữ điệu như đã yên tâm, mềm mỏng hơn khi nãy.
[Cũng phải xem ai là người tạo ra chuyện này chứ, con sẽ tự hại chính mình sao?] - Tôn Bách nhếch môi, anh biết "người cha nuôi" trên danh nghĩa này của anh là đang bị người bên kia thúc giục nên mới sinh nghi ngờ với mình đây mà.
[Ừm. Vậy con nghỉ ngơi đi.] – Coi như là đã tin tưởng hoàn toàn dập máy.