“Nhờ anh khi về chuyển lời với anh ấy là không cần lo cho em. Em lớn rồi, không còn nhỏ nữa, xong chuyện ở đây em tự khắc biết đường trở về.” – Ôm đống củi khô xoay người đi được vài bước, cô lại xoay qua kẻ đang đi sóng vai với mình nói.
“Thôi đi, anh trai em mà biết anh đã gặp được em thì nhất định sẽ nhảy dựng lên, không ngày nào cũng đến làm phiền anh à?” - Mộ Dung Bạch anh ta rất sợ kẻ điên “muội khống” kia có được hay không.
“Mặc kệ đi, có muốn tìm cũng không tìm ra được. Chỉ ăn thua ở anh thôi, tại sao lại có thể tìm ra em được nhanh như thế?” – Cô nhướng mày, đã cải trang thành công như vậy cũng bị anh ta nắm bắt được tin tức mà chạy đến đây.
“À, chuyện này cũng thật cảm ơn lão Nhiếp rồi. Chậc, thông tin không biết tìm được ở đâu mà nhanh khiếp.” – Anh ta rất đắc ý mà khoe bạn.
“Lão Nhiếp?” - Thượng Quan Dao đi lên "rừng" sống nhiều năm như vậy, đương nhiên là chưa từng nghe đến Nhiếp gia của thành phố S dù đã có từ lâu đời nhưng chỉ mới vang danh mấy năm nay trở lại đây.
“Xem em kìa, đến đây rồi mà còn không xem qua tin tức thành phố S này gì cả. Nhiếp gia – gia tộc bậc nhất, với hàng ngàn chuỗi kinh doanh hàng hoá, mua bán,... Nhiếp Khuynh Ngang kẻ nắm quyền lực duy nhất, chính là người đã giúp anh tìm ra em.” - Rất bất mãn cái tính này của cô, nhưng vẫn giải thích.
“Hừ... Vậy thì chưa chắc, phía sau chắc chắn là có tay trong của dì Hy. Người duy nhất có thể biết được em ở đâu chỉ có gia đình của chú Quân, dì Hy thôi.” – Cô nói rất chắc chắn.
Hình như chính xác cũng là như vậy, lúc Mộ Dung Bạch nhờ Nhiếp Khuynh Ngang tìm người hộ, lúc đó vừa hay Vi Hy cũng có nghe thấy, nhận ra được ngưới quen nên rất sốt sắng nhận việc tìm nơi ở của cô, nhưng cụ thể thì không biết, “dấu chân” đến thành phố S mới đây thì nhìn ra được.
Kể cũng thật tình cờ, năm cô 15 tuổi đã từng gặp dì ấy xinh đẹp, trẻ trung tài giỏi. Cô lại không vì nhà là quân nhân mà bài trừ Vi Hy, ngược lại còn rất thích. Tính cách của hai người phụ nữ giống nhau khiến họ trở nên thân quen, mà Vi Hy cũng rất thích cô bé này nên mới nhớ kĩ như vậy.
“Dao Dao, chị sắp trở về rồi sao... Á.” – Hai người đang nói chuyện bỗng từ đâu A Diên chạy tới. Lại không may vấp phải một cành cây khi còn cách họ vài bước, ngã lao về phía Thượng Quan Dao.
Cô đã chuẩn bị đưa tay ra đỡ cô bé, thì bên cạnh bỗng có một lực mạnh kéo cô vào lòng.
A Diên thấy Thượng Quan Dao đứng đó thì nghĩ chắc chắn cô sẽ đỡ mình. Nhưng cái người vừa nhận được ân tình xong, lại không biết tốt xấu quay lại trả công cô bé bằng cách kéo "người thương" về phía mình, đã không đỡ thì thôi đi còn muốn lôi kéo cả người khác không đỡ cùng. Thấy vẫn còn Mộ Dung Bạch đứng phía sau đó, mới cảm thấy an tâm may mắn, người đàn ông này nhất định sẽ đỡ mình.
Bịch.
Không như trong tưởng tượng, A Diên ụp cả khuôn mặt xuống đất. Vừa nãy, Mộ Dung Bạch đã “nhanh trí” né sang một bên, để cô bé té mà không đỡ. Chậc, ngoài Thượng Quan Dao anh ta có thể sẽ không động vào một người phụ nữ nào khác.
“Ư...” - Bị ngã đau, tay cũng xước chảy máu một mảng lớn. Ngước khuôn mặt đáng yêu lên nhìn những kẻ vô tâm, để mình té như vậy mà nước mắt rưng rưng.
“Anh... Anh, cái đồ xấu xa, xấu tính. Anh còn xấu tính hơn cả người kia... Cái đồ vô lương tâm...” – Cô bé ấm ức ngước nhìn, mắng Mộ Dung Bạch.
“Cái đồ vong ân bội nghĩa... Cái đồ đáng ghét...” – Rồi lại quay sang mắng Lăng Thiếu Phàm.
Thượng Quan Dao gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra, đi về phía A Diên đỡ cô bé đứng dậy.
“Có thể tự đi được chứ?” – Cô nắm lấy một tay của cô bé đỡ lên.
“Không được.” – Dù có đi được cũng quyết muốn hành một trong hai người đàn ông đáng ghét kia, đặc biệt là kẻ vừa rồi không đỡ mình.
“Vậy chị bế em về.” – Cô không để ý lắm, mà cúi xuống định bế cô bé, thì lại bị Lăng Thiếu Phàm cùng Mộ Dung Đức ngăn cản.
“Không được.” - Cả hai đồng thanh hô lên.
“Hửm...” – Cô nhướng mày quay lại thắc mắc nhìn.
“Đúng vậy, chị là con gái sao có thể bế em được. Cứ để họ cõng em là được rồi, dù sao cũng là đàn ông.” – A Diên kéo kéo vạt áo của cô nói.
“Đúng vậy, đàn bà con gái tránh sang một bên để hắn cõng.” – Lăng Thiếu Phàm cặp được một đối thủ “đổ vỏ” xứng tầm. Mộ Dung Đức nghe thấy vậy thì gật gật đầu hướng mũi nhọn sang anh.
Mà anh từ đầu chí cuối vẫn đứng im không lên tiếng nhìn A Diên. Khiến cô bé lạnh toát cả sống lưng, cuối cùng quyết định chọn Mộ Dung Bạch. Mà vừa hay anh ta cũng chính là người để mình té ngã đau như vậy.
“Để chú ấy.” - Chỉ ngón trỏ về hướng của anh ta nói.
“Tôi.” – Chỉ vào mũi mình, Mộ Dung Đức hỏi lại.
“Đúng, chính chú.” - Gật đầu khẳng định, chuyện con bé gọi mình bằng "chú" anh ta cũng chưa để ý.
“A, tôi... tôi vừa bê vật nặng tay, lưng vẫn còn nhứt mỏi...” – Thấy vậy anh ta liền giả vờ nhưng đúng lúc này lại bị cô bé cắt ngang.
“Hức... Dao Dao, em thật khổ quá mà...” - Vẻ mặt ấm ức quay sang cô nói.
“Được, được rồi. Đến đây...” - Thấy con bé như vậy, Mộ Dung Bạch sợ đến mức chạy lên, thiếu điều giành lấy cánh tay đang níu vạt áo của cô ra nữa.
Vừa cõng A Diên lên lưng, lúc đầu còn thấy rất nhẹ vì dĩ nhiên thân hình bình thường rất nhỏ nhắn. Nhưng đi được một đoạn đường, đã bắt đầu thấy nặng đau cả lưng, mồ hôi đổ đầy người.
‘Hừ, anh chọc nhầm người rồi đấy. Bà đây có bí thuật ‘nhả' cân nặng thật, còn có thể nhờ khí hít vào trong phối để tăng trọng lượng. Anh còn sống được với sức nặng này sao. Hừ.’ – A Diên trề môi, đắc ý rất hưởng thụ cảm giác phục thù.
“Anh ta là người đó...” – Lăng Thiếu Phàm cùng Thượng Quan Dao đi phía sau một lớn một nhỏ cõng nhau kia, bỗng anh xoay sang nói.
“Không phải.” – Cô phủ định ngay trước khi anh nói hết câu.
Câu trả lời khiến anh đứng hình vài giây nhưng sau đấy trong lòng lại cười thầm. Cô đây là đang giải thích với mình đây mà. Vốn còn mang suy nghĩ Mộ Dung Bạch chính là người đã lấy đi lần đầu của cô, nhưng khi nghe cô khẳng định không phải thì rất vui mừng.
Thượng Quan Dao nhìn anh mà chỉ biết lắc đầu, là ngốc thật hay ngốc giả gì thì cô cũng muốn đánh anh ta quá...
***
“Đưa Tôn Thiệu trở về đi, Tôn Bách đã chết rồi cũng nên có người đến thay thế.” - Mộ Dung Đức ngồi đối diện Tôn Thành Thắng nói.
“Được, tôi sẽ làm ngay.” – Lão ta nói rồi đi đến gọi điện cho ai đấy, còn có thể nghe được loáng thoáng lão ta đã nói “hai ba ngày gì đấy.”
Mộ Dung Đức gật đầu hài lòng trước “con chó” trung thành này. Dù có chuyện gì thì lão ta cũng sẽ bám lấy chân mình không buông.
“Thôi đi, anh trai em mà biết anh đã gặp được em thì nhất định sẽ nhảy dựng lên, không ngày nào cũng đến làm phiền anh à?” - Mộ Dung Bạch anh ta rất sợ kẻ điên “muội khống” kia có được hay không.
“Mặc kệ đi, có muốn tìm cũng không tìm ra được. Chỉ ăn thua ở anh thôi, tại sao lại có thể tìm ra em được nhanh như thế?” – Cô nhướng mày, đã cải trang thành công như vậy cũng bị anh ta nắm bắt được tin tức mà chạy đến đây.
“À, chuyện này cũng thật cảm ơn lão Nhiếp rồi. Chậc, thông tin không biết tìm được ở đâu mà nhanh khiếp.” – Anh ta rất đắc ý mà khoe bạn.
“Lão Nhiếp?” - Thượng Quan Dao đi lên "rừng" sống nhiều năm như vậy, đương nhiên là chưa từng nghe đến Nhiếp gia của thành phố S dù đã có từ lâu đời nhưng chỉ mới vang danh mấy năm nay trở lại đây.
“Xem em kìa, đến đây rồi mà còn không xem qua tin tức thành phố S này gì cả. Nhiếp gia – gia tộc bậc nhất, với hàng ngàn chuỗi kinh doanh hàng hoá, mua bán,... Nhiếp Khuynh Ngang kẻ nắm quyền lực duy nhất, chính là người đã giúp anh tìm ra em.” - Rất bất mãn cái tính này của cô, nhưng vẫn giải thích.
“Hừ... Vậy thì chưa chắc, phía sau chắc chắn là có tay trong của dì Hy. Người duy nhất có thể biết được em ở đâu chỉ có gia đình của chú Quân, dì Hy thôi.” – Cô nói rất chắc chắn.
Hình như chính xác cũng là như vậy, lúc Mộ Dung Bạch nhờ Nhiếp Khuynh Ngang tìm người hộ, lúc đó vừa hay Vi Hy cũng có nghe thấy, nhận ra được ngưới quen nên rất sốt sắng nhận việc tìm nơi ở của cô, nhưng cụ thể thì không biết, “dấu chân” đến thành phố S mới đây thì nhìn ra được.
Kể cũng thật tình cờ, năm cô 15 tuổi đã từng gặp dì ấy xinh đẹp, trẻ trung tài giỏi. Cô lại không vì nhà là quân nhân mà bài trừ Vi Hy, ngược lại còn rất thích. Tính cách của hai người phụ nữ giống nhau khiến họ trở nên thân quen, mà Vi Hy cũng rất thích cô bé này nên mới nhớ kĩ như vậy.
“Dao Dao, chị sắp trở về rồi sao... Á.” – Hai người đang nói chuyện bỗng từ đâu A Diên chạy tới. Lại không may vấp phải một cành cây khi còn cách họ vài bước, ngã lao về phía Thượng Quan Dao.
Cô đã chuẩn bị đưa tay ra đỡ cô bé, thì bên cạnh bỗng có một lực mạnh kéo cô vào lòng.
A Diên thấy Thượng Quan Dao đứng đó thì nghĩ chắc chắn cô sẽ đỡ mình. Nhưng cái người vừa nhận được ân tình xong, lại không biết tốt xấu quay lại trả công cô bé bằng cách kéo "người thương" về phía mình, đã không đỡ thì thôi đi còn muốn lôi kéo cả người khác không đỡ cùng. Thấy vẫn còn Mộ Dung Bạch đứng phía sau đó, mới cảm thấy an tâm may mắn, người đàn ông này nhất định sẽ đỡ mình.
Bịch.
Không như trong tưởng tượng, A Diên ụp cả khuôn mặt xuống đất. Vừa nãy, Mộ Dung Bạch đã “nhanh trí” né sang một bên, để cô bé té mà không đỡ. Chậc, ngoài Thượng Quan Dao anh ta có thể sẽ không động vào một người phụ nữ nào khác.
“Ư...” - Bị ngã đau, tay cũng xước chảy máu một mảng lớn. Ngước khuôn mặt đáng yêu lên nhìn những kẻ vô tâm, để mình té như vậy mà nước mắt rưng rưng.
“Anh... Anh, cái đồ xấu xa, xấu tính. Anh còn xấu tính hơn cả người kia... Cái đồ vô lương tâm...” – Cô bé ấm ức ngước nhìn, mắng Mộ Dung Bạch.
“Cái đồ vong ân bội nghĩa... Cái đồ đáng ghét...” – Rồi lại quay sang mắng Lăng Thiếu Phàm.
Thượng Quan Dao gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra, đi về phía A Diên đỡ cô bé đứng dậy.
“Có thể tự đi được chứ?” – Cô nắm lấy một tay của cô bé đỡ lên.
“Không được.” – Dù có đi được cũng quyết muốn hành một trong hai người đàn ông đáng ghét kia, đặc biệt là kẻ vừa rồi không đỡ mình.
“Vậy chị bế em về.” – Cô không để ý lắm, mà cúi xuống định bế cô bé, thì lại bị Lăng Thiếu Phàm cùng Mộ Dung Đức ngăn cản.
“Không được.” - Cả hai đồng thanh hô lên.
“Hửm...” – Cô nhướng mày quay lại thắc mắc nhìn.
“Đúng vậy, chị là con gái sao có thể bế em được. Cứ để họ cõng em là được rồi, dù sao cũng là đàn ông.” – A Diên kéo kéo vạt áo của cô nói.
“Đúng vậy, đàn bà con gái tránh sang một bên để hắn cõng.” – Lăng Thiếu Phàm cặp được một đối thủ “đổ vỏ” xứng tầm. Mộ Dung Đức nghe thấy vậy thì gật gật đầu hướng mũi nhọn sang anh.
Mà anh từ đầu chí cuối vẫn đứng im không lên tiếng nhìn A Diên. Khiến cô bé lạnh toát cả sống lưng, cuối cùng quyết định chọn Mộ Dung Bạch. Mà vừa hay anh ta cũng chính là người để mình té ngã đau như vậy.
“Để chú ấy.” - Chỉ ngón trỏ về hướng của anh ta nói.
“Tôi.” – Chỉ vào mũi mình, Mộ Dung Đức hỏi lại.
“Đúng, chính chú.” - Gật đầu khẳng định, chuyện con bé gọi mình bằng "chú" anh ta cũng chưa để ý.
“A, tôi... tôi vừa bê vật nặng tay, lưng vẫn còn nhứt mỏi...” – Thấy vậy anh ta liền giả vờ nhưng đúng lúc này lại bị cô bé cắt ngang.
“Hức... Dao Dao, em thật khổ quá mà...” - Vẻ mặt ấm ức quay sang cô nói.
“Được, được rồi. Đến đây...” - Thấy con bé như vậy, Mộ Dung Bạch sợ đến mức chạy lên, thiếu điều giành lấy cánh tay đang níu vạt áo của cô ra nữa.
Vừa cõng A Diên lên lưng, lúc đầu còn thấy rất nhẹ vì dĩ nhiên thân hình bình thường rất nhỏ nhắn. Nhưng đi được một đoạn đường, đã bắt đầu thấy nặng đau cả lưng, mồ hôi đổ đầy người.
‘Hừ, anh chọc nhầm người rồi đấy. Bà đây có bí thuật ‘nhả' cân nặng thật, còn có thể nhờ khí hít vào trong phối để tăng trọng lượng. Anh còn sống được với sức nặng này sao. Hừ.’ – A Diên trề môi, đắc ý rất hưởng thụ cảm giác phục thù.
“Anh ta là người đó...” – Lăng Thiếu Phàm cùng Thượng Quan Dao đi phía sau một lớn một nhỏ cõng nhau kia, bỗng anh xoay sang nói.
“Không phải.” – Cô phủ định ngay trước khi anh nói hết câu.
Câu trả lời khiến anh đứng hình vài giây nhưng sau đấy trong lòng lại cười thầm. Cô đây là đang giải thích với mình đây mà. Vốn còn mang suy nghĩ Mộ Dung Bạch chính là người đã lấy đi lần đầu của cô, nhưng khi nghe cô khẳng định không phải thì rất vui mừng.
Thượng Quan Dao nhìn anh mà chỉ biết lắc đầu, là ngốc thật hay ngốc giả gì thì cô cũng muốn đánh anh ta quá...
***
“Đưa Tôn Thiệu trở về đi, Tôn Bách đã chết rồi cũng nên có người đến thay thế.” - Mộ Dung Đức ngồi đối diện Tôn Thành Thắng nói.
“Được, tôi sẽ làm ngay.” – Lão ta nói rồi đi đến gọi điện cho ai đấy, còn có thể nghe được loáng thoáng lão ta đã nói “hai ba ngày gì đấy.”
Mộ Dung Đức gật đầu hài lòng trước “con chó” trung thành này. Dù có chuyện gì thì lão ta cũng sẽ bám lấy chân mình không buông.