Huyễn thú của Lâm Nhất Minh là Chim
Rực Lửa cấp năm.
ở nhà họ Lâm, hắn ta là thiên kiêu chỉ đứng sau Lâm Thần.
Giao dịch Lân này với Phong Kiếm tông rất quan trọng.
Chỉ có Lâm Thần chết rồi, hắn ta mới có thể đi vào Phong Kiếm tông tu hành, bước đến một thế giới lớn hơn nữa.
Chim Rực Lửa dưới người hắn ta phát ra một tiếng kêu chói tai, trong phút chốc ánh lửa tận trời, tạo thành một cơn mưa lửa khủng bố đến mức khó tả, giọt mưa lửa rơi lả tả xuống thân cây xung quanh, rồi rơi thẳng xuống dưới, để lại nhiều ổ gà trên mặt đất.
Ánh mắt Lâm Thần lạnh băng. Kể từ khi hắn lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, mọi thứ trong quá khứ đã hoàn toàn tan biến.
Lâm Nhất Minh đấy hả?
Chỉ là kẻ thù một sống một chết thôi!
“Xoát!”
Cơ thể cường tráng của Lâm Thần dần bị bao phủ bởi một lớp dây leo.
Hắn bật người nhảy lên cao, lao thẳng vào cơn mưa lửa, nắm chặt chiếc cổ thon dài của
Chim Rực Lửa.
“Đáng chết!” Trong mắt Lâm Nhất Minh chứa đầy sát ý lạnh thấu xương.
Hắn ta vận chuyển công pháp, biến ra một thanh kiếm rực lửa chém về phía Lâm Thần.
“Nhãi ranh, tuyệt đối đừng ham chiến đấy nhé!” Cây non vừa hét lên vừa đánh về phía thanh kiếm rực lửa.
Ngọn lửa bùng lên, suýt chút nữa đốt trọi cái đầu màu xanh của cây non.
Nó kéo Lâm Thần đi: “Chạy thôi!”
Trong mắt Lâm Thần tràn đầy vẻ giận dữ. Trong cơ thể hắn dường như có sấm sét nổ tung, giữa lúc lồng ngực phập phồng dữ dội, một luồng lực lượng khó có thể hình dung phát ra, trở tay ném mạnh Chím Rực Lửa xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn nổ ra, Chìm Ánh Lửa rơi tan tác.
Ngay cả Lâm Nhất Minh cũng bị làm cho mặt xám mày tro.
“Sống tạm không mất mặt, đã chết mới mất mặt!”
Cây non không hề nhiều lời, kéo Lâm Thần bỏ chạy.
Bọn họ bay lên nhảy xuống liên tục trong rừng cây. Chỉ vài giây sau, bọn họ đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất Minh bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt dữ tợn.
Hắn ta siết chặt nắm tay: “Lâm Thần, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Thị vệ trưởng thò qua hỏi.
“Đuổi theo!” Khuôn mặt Lâm Nhất Minh lạnh lẽo đến mức dọa người.
Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể làm Lâm Thần sống sót rời khỏi núi Tử Liên.
Sau khỉ biết tin tức Lâm Thần đã chết, bên Phong Kiếm tông đã đưa tín vật nhập tông tới.
Nếu để Phong Bất Diệt biết Lâm Thần vẫn còn sống thì phiền phức lắm.
Gia tộc nhất định sẽ no đòn!
“Ê ê ê, phía trước rẽ trái… không được, có yêu thú, rẽ phải đi thôi!”
Cây non ngồi trên đầu Lâm Thần, luống
cuống tay chân chỉ đường giúp hắn.
Lâm Thần cạn lời. Có chắc là ngươi không phải đang gây thêm phiền phức không?
Trên bầu trời phía sau, Lâm Nhất Minh cưỡi Chim Rực Lửa, ánh mắt lạnh lùng, coi thường người khác.
‘Với ta mà nói, ngươi chỉ là chó nhà có tàng mà thôi. Dù ta có để ngươi trốn thì ngươi có thể trốn được bao xa chứ?” Lâm Nhất Minh nhìn theo bóng dáng Lâm Thần, cười nhạo.
Lần này mình thắng chắc rồi!
Lâm Thần nhìn ra sau một cái, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong gia tộc có một gã thị vệ trưởng, huyễn thú là Chuột Trắng Lông Gấm, cực kì am hiểu truy tung.
Chỉ đơn thuần chạy trốn là rất khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.
“Ầm!”
Một viên cầu lửa được ném xuống từ trên cao phía sau.
Lâm Thần dựa vào thân pháp tuyệt diệu né trái né phải tránh thoát mảnh vỡ từ viên cầu lửa.
Nhưng mà làn sóng nhiệt khủng bố tỏa ra
từ giữa viên cầu lửa vần ập lên lưng Lâm Thần, nóng tới mức khiến hắn khí huyết cuồn cuộn.
Lâm Nhất Minh cười cợt liên tiếp thả ra viên cầu lửa, giống như là mèo vờn chuột.
Đám thị vệ trưởng đều cười ha ha.
Bọn họ cảm thấy lần này Lâm Thần trốn không thoát.
Hiển nhiên, bọn họ đã quên là trước đây Lâm Thần chỉ với một người một sói, cả người tắm máu, xây nên cơ nghiệp kiên cố cho nhà họ Lâm ra sao.
“Thiếu gia, để ta lên!”
Một gã thị vệ trưởng xoa tay hầm hè: “Ta chướng mắt thằng nhãi này lâu lắm rồi. Lúc trước ta chỉ chơi một con đàn bà thôi mà, vậy mà hắn lại đánh gãy chân ta, còn phạt ta một năm tài nguyên tu luyện, hại ta đến bây giờ còn chưa đột phá cảnh giới.”
Lâm Nhất Minh liếc gã một cái, gật nhẹ đầu.
Huyễn thú của gã thị vệ trưởng kia là một con nhím. Gã tụ tập khí lực, một cây trường mâu sắc bén xuất hiện trong tay.
Sau đó, gã chợt ném mạnh trường mâu về phía Lâm Thần.
“Vèo!”
Trường mâu phá vỡ hư không, phát ra tiếng vù vù chói tai.
Lâm Thần đầm mạnh một quyền xuống đất, cả người nhảy bật lên cao.
Ngay sau đó, hắn dùng một quyền đấm nát cây trường mâu bay tới.
“Răng rắc!”
Trường mâu bị đấm gãy, mà Lâm Thần cũng bị lực lượng bám trên trường mâu bắn ngược ra ngoài.
“Quả nhiên, cảnh giới còn quá thấp!”
Lâm Thần lau tơ máu đỏ thắm bên môi, không hề ham chiến, nhảy người một cái, tiếp tục chạy trốn về phía sâu trong rừng cây.
“Ha ha ha ha ha…”
“Thấy chưa, hắn bị thương rồi!”
“Kia chính là thiên kiêu đã từng rất nổi danh cơ đâỳ! Bây gỉờ chẳng khác gì… một con chó!”
Phía sau truyền đến tiếng cười to của đám người.
“Cứ tiếp tục chạy trốn là không được…” Trong mắt Lâm Thần dần dần xuất hiện sát ý.
Cây non hoảng sợ: “Ngươi định làm gì? Tuyệt đối đừng liều mạng, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!”
“Không phải đối thủ thì nghĩ cách làm đối thủ!”
Lâm Thần quát lớn. Tuy rằng hắn đang giận dữ, nhưng mà đầu óc hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Nếu cứ đánh bừa mà muốn giết ra khỏi đám người thì đúng là rất khó.
Nhưng mà nơi đây là núi sâu rừng già!
Mình lại có được thị giác toàn năng. Đây chính là ưu thế lớn nhất!
Nếu lợi dụng tốt thì có lẽ có thể giết ngược lại được.
“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi vẫn nên nhịn đỉ, có câu nói…” Cây non lải nhải.
Lâm Thần nổi giận: “Nhịn nhịn nhịn, nhịn con mẹ ngươi chứ nhịn, sợ thì nói thẳng đi, cái đồ không cốt khí!”
“Nhãi ranh, ngươi nói chuyện với Thụ ca như vậy đó hả? Sợ? Thụ ca sợ khỉ nào?”
Cây non nhe ráng nhếch miệng, nắm tóc Lâm Thần: “Ngươi dám coi thường Thụ ca
ngươi! A a a a, tức chết ta rồi!’
Tuy rằng bọn họ đang ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng mà không phải không có cơ hội giết ngược lại.
Trong đầu Lâm Thần lướt nhanh các cách đánh trả.
Lúc này, phía trước bọn họ là một vùng đất trống, bọn họ đã chạy tới bên vách núỉ.
“Để xem ngươi còn trốn đi đâu được!” Lâm Nhất Mình cười lạnh.
Lướt qua vách núi là tới chỗ trong trong núỉ Tử Liên.
Bên kia thường có yêu thú thực lực mạnh mẽ qua lại. Thực lực không đến tầng năm cảnh giới Địa Linh đỉ vào chính là tìm chết.
“Đi!” Lâm Thần không chút do dự nhảy xuống, sương mù ập vào trước mặt, lạnh lẽo thấu xương.
“Thằng nhãi kia điên rồi hả?”
Có thị vệ trưởng ngạc nhiên: “Hắn dám đỉ vào chỗ sâu trong núi Tử Liên?”
“Đuổi theo!”
Lâm Nhất Minh mặt mày dữ tợn: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Trong lúc rơi nhanh xuống dưới, Lâm Thần dựa vào cảm giác nhớ kỹ địa hình xung quanh.
“Ba, hai, một!”
Lúc đếm đến một, Lâm Thần búng tay, một dây leo bay ra từ lòng bàn tay hắn, quấn quanh một khối đá lớn trên vách núi.
Sau đó, hắn bật người nhảy vào trong một sơn động.
Sơn động này rất khó thấy, lại thêm bên ngoài có sương mù và chướng khí che đậy, nên không dễ bị phát hiện.
“Vù! Vù! Vù!”
Lâm Nhất Minh dẫn một đám thị vệ trưởng bay lướt qua sơn động.
Tất nhiên là không thể giấu được cảm giác của Lâm Thần!
Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng đáng sợ, giơ tay lên, một dây leo lặng lẽ bay ra cuốn lấy đầu của gã thị vệ trưởng đi cuối, kéo gã vào trong sơn động.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK