• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận lời mời khiêu chiến?
Chém chết hắn?
Trong mắt Triệu Long chợt bùng lên sát ý.
Phấn khích đến mức cực điểm!
Phấn khích đến mức toàn thân run rẩy!
Sự tồn tại của Lâm Thần đã từng khiến hắn ta chỉ có thể ngước lên nhìn.
Thiên kiêu số một Đại Thương quốc!
Sau đó thì sao? Thằng nhãi kia cũng lưu lạc đến kết cục bị phế đấy thôi!
Hiện giờ, hắn lại dám khiêu khích mình ngay tại lôi đài này!
Điều này làm cho Triệu Long không giấu nổi dã tâm của mình.
Giết chết Lâm Thần! Lấy đầu Lâm Thần! Lập uy cho mình!
“Nếu ngươi chủ động tìm chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!”
Triệu Long ngoắc ngón tay với dáng vẻ kiêu ngạo đến cực điểm, chế giễu: “Nếu ta không thể làm thịt ngươi trong vòng ba chiêu thì
ta sẽ quỳ xuống gọi ngươi là ông nội ngay tại đây!”
Chuyện Lâm Thần khôi phục thực lực còn chưa kịp truyền tới Hoàng Thành.
Hiện giờ nhà họ Lâm còn không tự lo cho mình được thì làm gì còn tâm tình tiếp tục đuổi giết Lâm Thần?
Vậy nên Triệu Long mới cho rằng Lâm Thần là một kẻ tàn phế.
Thật ra thì dùng ba chiêu để đối phó với một kẻ tàn phế là hơi nhiều.
Lâm Thần từ từ đi lên lôi đàỉ, đứng sừng sững trên cao.
Nuốt Nuốt trên vai hắn nhe răng với Báo Lưỡi Dao Gió: “Trừng cái gì trừng, đợi lát nữa Thụ ca moi hai tròng mắt của ngươi ra!”
Sau khi bị khiêu khích, Báo Lưỡi Dao Gió rít gào liên tục, sát khí bùng nổ.
Tô Thành thấy vậy thì cũng chế giễu: “Lâm Thần, ta đã thấy tìm chết, nhưng chưa từng thấy tìm chết giống như ngươi. Dù cho người mất niềm tin vào cuộc sống, thì cứ tùy tiện tìm một sợi dây thừng treo cổ là được rồi, cần gì phải… đi tìm mất mặt ngay trước mấy nghìn người ở đây?”
Lâm Thần cười lạnh đáp: “Tô Thành, Triệu Long…”
“Sao hả? Sợ rồi hả?” Triệu Long sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này: “Sợ cũng vô dụng thôi, ngươi đã ứng chiến rồi, có nghĩa là cuộc chiến sinh tử đã thành lập.”
“Không phả ỉ, ý ta là hai người các ngươi cùng lên đi!” Lâm Thần gằn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp.
“Hai bọn ta cùng nhau lên?” Tô Thành ngạc nhiên, rồi nhịn không được cười to: “Lâm Thần, đầu óc ngươi hỏng rồi hả?”
“Nếu không dám thì lăn xuống đi!” Lâm Thần lạnh nhạt nói.
Trong mắt Tô Thành chợt hiện lên sát ý: “Lâm Thần, ngươi đúng là không biết xấu hổ, tự tìm đường chết!”
Bị khiêu khích liên tiếp vài lần, với tính tình kiêu ngạo của Tô Thành, sao có thể chịu đựng được?
Hắn ta chính là thất hoàng tử của Đại Thương quốc!
Lúc Lâm Thần còn là thiên kiêu số một, Tô Thành bị áp chế dữ dội, không dám hó hé một chút nào.
Bây giờ Lâm Thần chỉ là một tên tàn phế, vậy mà còn dám liên tục khiêu khích mình.
Không tự tay chém chết hắn thì sao có thể xua tan mối hận trong lòng?
Cứ như vậy, trên lôi đài xuất hiện một màn chưa từng có.
Tô Thành, Triệu Long, Lâm Thần, ba người cùng nhau đứng trên lôi đài.
Tất cả người xem đều cảm thấy một màn này có chút hoang đường!
Ngay cả Từ Khôn cũng hơi nhướng mày.
Vốn dĩ là một trận chung kết, lại biến thành cảnh tượng thế này.
Ngay cả hắn ta cũng không ngờ.
“Đấu lôi đài cũng là đấu sinh tử, trong cuộc chiến không màng sống chết!”
Triệu Vô Kỵ quát to: “Dưới sự chứng kiến của mấy nghìn người xem ở đây, dù là aỉ sống aỉ chết cũng không được trả thù, nếu không sẽ dựa theo thiết luật của Hoàng Thành, xử trảm không tha.”
Những lời này tương đương với việc chặn đường lui của Lâm Thần.
Lên lôi đài sỉnh tử mà còn muốn sống đi
xuống lôi đài?
Nằm mơ đi thôi!
Nếu là trận đấu giữa Triệu Long và Tô Thành, dù hai bên sẽ dùng hết sức lực, nhưng chắc chắn sẽ đến một mức độ nào đó thì dừng.
Tuy rằng Triệu Vô Kỵ không mang họ Tô, nhưng mà ông ta lại đứng bên phía hoàng tộc, là người của hoàng tộc.
Hiện giờ có thêm Lâm Thần, bản chất trận đấu đã trở nên khác biệt.
“ơ kìa, một con báo ngốc, một con voi ngốc, cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt Thụ ca nữa hả!” Nuốt Nuốt cười lớn, thu hút thù hận.
“Gầm!”
“Grừ!”
Voi Đen Ánh Bạc và Báo Lưỡi Dao Gió dều phát ra tiếng rít gào, hiển nhiên là bị Nuốt Nuốt khiêu khích chọc giận.
“Ta tới giết ngươi!”
Triệu Long gào lên một tiếng, cưỡi trên Báo Lưỡi Dao Gió lao tới với tốc độ cực nhanh!
Giờ phút này, hắn ta dường như biến thành một cơn lốc chứa sát ý dày đặc.
Đám người xem dưới lôi đài dều có thể
ngửi được mùi tanh ập đến.
“Xoát!” Báo Lưỡi Dao Gió nhảy bật lên cao, lao về phía Lâm Thần.
Trên hàm răng nanh ác thậm chí còn dính tơ máu.
Bên kia, Voi Đen Ánh Bạc bước vóc dáng cao to đâm lại đây.
Lâm Thần bị chặn hết các đường lui.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng hắn chết chắc rồi, thì quanh thân hắn chợt bùng nổ ánh sáng màu xanh.
Hắn ngước mặt lên, sát ý trong mắt bùng nổ.
Cuối cùng thì giờ phút này đã đến!
Các ngươi chờ xem đi!
Tất cả những người từng ức hiếp ta, ta sẽ trả thù từng tên một.
Lâm Thần dựa vào luồng sát ý này, bước nhanh lên phía trước, đấm một quyền về phía Báo Lưỡi Dao Gió.
Không chỉ có không lùi, ngược lại còn dám đánh trả!
Khá nhiều người xem đêu trợn mắt ra nhìn.
Một màn kế tiếp chắc sẽ là máu thịt bê
bết.
“Thằng nhãi này sẽ chết thảm lắm!” Lão thái giám tươi cười nói. Hắn ta rất hài lòng với kết quả này.
“Bịch!”
Trước mắt bao người, một quyền của Lâm Thần tựa như một quả đạn đánh bay Báo Lưỡi Dao Gió.
Nó rơi bịch xuống, lôi đài dưới hai chân răng rắc một tiếng, vết nứt lan ra.
Sau đó, Lâm Thần đột nhiên quay người sang một bên với một góc độ khó có thề tưởng tượng được.
Đối mặt với Voi Đen Ánh Bạc đang lao tới, Lâm Thần chợt quát một tiếng, rồi lại… lại dùng cơ thể để đỡ chiêu.
Vạn Mộc Tranh Vanh Thể lập tức bùng nổ!
Lâm Thần và Voi Đen Ánh Bạc va chạm vào nhau.
Ngay sau đó, Voi Đen Ánh Bạc cảm thấy mình không phải đâm vào bóng người, mà là đâm vào tường đồng vách sắt.
“A!”
Lại một tiếng nổ vang lên, vóc dáng cao năm sáu mét của Voi Đen Ánh Bạc loạng choạng vài cái, bốn chân to khỏe có chút đứng không vững.
Kế tiếp, nó ngã rầm xuống mặt sàn.
“A!” Lúc này, tiếng hét thảm thiết của Triệu Long mới vang lên.
Bên kia, ý cười trên mặt Tô Thành trở nên cứng đờ.
Hắn ta mặt mày tái nhợt, dụi dụi đôi mắt để xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không.
“Báo ngốc, đỉ tìm chết đi!”
Nuốt Nuốt nhảy bắn lên, liên tục xuyên qua vài lần trên không trung, mau đến mức sau lưng xuất hiện tàn ảnh.
Báo Lưỡi Dao Gió gầm lên, vài lưỡi dao gió vọt ra từ trong miệng.
Lưỡi dao gió cực kì sắc bén.
Nhưng mà thân pháp của Nuốt Nuốt lại rất huyền diệu, khoảnh khắc tới gần Báo Lưỡi Dao Gió, đấm một quyền về phía Báo Lưỡi Dao Gió.
“Phụt! Phụt!”
Đôi tay nhỏ bé của nó biến thành gai gỗ sắc nhọn đâm thẳng vào trong mắt Báo Lưỡi
Dao Gió.
Máu tươi phún ra!
“Grừ grừ grừ!” Báo Lưỡi Dao Gió đau đến mức tận cùng, điên cuồng giãy giụa.
Triệu Long sắc mặt tái mét, run rẩy nói: “Mau cút đỉ, con súc vật này!”
Nuốt Nuốt dừng ở trước mặt Triệu Long, cánh tay biến thành roi quất một cái bốp lên mặt hắn ta.
“Không phải trước đó kêu gào hay lắm sao? Lên mặt với ai đấy hả?”
Nuốt Nuốt kiêu ngạo nói: “Thụ ca quất chết ngươi!”
“Bốp!” Vunq tay lên là một roi quất tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK