Lâm Thần không quen biết dì Liên, nhưng từ phản ứng của Từ Khôn là có thể thấy được bà chắc chắn là cao thủ Ly Hỏa tông.
Tu vỉ cảnh giới Thiên Lỉnh có thể trấn áp được mọi thứ!
Kẻ mạnh nhất Đại Thương quốc cũng chỉ mang cảnh giới Thiên Linh.
Nếu hắn thật sự xuất hiện và đánh nhau với dì Liên thì câu chuyện sẽ trở nên khác đi.
Nó có nghĩa là Đại Thương quốc tuyên chiến với Ly Hỏa tông!
Mà cái giá này là cái giá mà Đại Thương quốc khó có thể trả nổi.
Thiếu nữ tản mạn kia liếc Lâm Thần một cái, lạnh nhạt nói: “Không ngờ sau khi ngươi chạy khỏi Vân Thành, lại dám chạy tới Hoàng Thành tham gia cuộc chiến lôi đài, không tệ, có chút can đảm.”
Lâm Thần hơi nhíu mày.
Thiếu nữ xỉnh đẹp kia là aỉ vậy? Nghe giọng điệu của nàng, dường như nàng quen biết mình?
Nhưng mình thật sự chưa từng có qua lại
với nàng.
“Tiền bối, thằng nhãỉ này giết thất hoàng tử hoàng tộc ta, nếu không thể bắt hắn thì hoàng tộc ta làm gì còn mặt mũi nữa!”
Lục Chiến không cam lòng cứ như vậy mà tha cho Lâm Thần. Hắn đã từng cực kì đáng sợ, mang đến vô số vinh quang cho Đại Thương quốc.
Đến khi hắn mất thế, ai cũng có thể dẫm lên hắn.
Có điều, mỗi một người đều sợ hắn quật khởi lần nữa.
Bây giờ, hắn lại có được huyên thú, lại khôi phục tu vi…
Mấu chốt là hắn gia nhập Ly Hỏa tông!
Bọn họ không dám nghĩ tới việc hắn sẽ đạt đến độ cao nào trong tương lai.
Đại Thương quốc không nhận nổi hậu quả khi đắc tội một người như vậy.
Nếu có thể, hôm nay cần thiết phải giết chết hắn, để tránh phiền phức sau này.
“Đại Thương quốc các ngươi có mặt mũi hả?” Dì Liên cười nhạo, gằn từng chữ: “Cần gì
phải rối rắm với một thứ không hề tồn tại?”
Lời giễu cợt khiến sắc mặt Lục Chiến trở nên xanh mét.
Không chỉ có hắn ta, mà ngay cả Triệu Vô Kỵ, lão tháỉ giám và hai gã phó tướng đều siết chặt nắm tay.
Hận!
Ly Hỏa tông, tông môn số một Hội Ngũ Quốc!
Nếu để Lâm Thần ở đó dốc sức tu luyện vàì năm, với thiên phú của hắn, chắc là có thể đột phá cảnh giới Thiên Lỉnh.
Đến khỉ ây, Đại Thương quốc sẽ có thêm một kẻ địch mạnh.
“Đồ khốn kiếp, ta nên chém đầu ngươi ngay ngày xét xử ngươi!”
Triệu Vô Kỵ run rẩy cả người, đôi con ngươi xen lẫn tơ máu.
Ông ta hận hơn bất cứ ai hết!
Nếu không phải ngày ấy ông ta nhân từ nương tay thả Lâm Thần thì làm gì có nhiều chuyện phiền phức kế tiếp?
Nói cách khác, aỉ có thể đoán được thằng nhãi kia lại đột nhiên quật khởi Lân nữa chứ?
“Cho dù trước đó hắn có thân phận gì, là mèo hay chó cũng được, nếu đã gia nhập Ly Hỏa tông ta thì chính là đệ tử của Ly Hỏa tông. Nếu aỉ ra tay với hắn thì chính là đối đầu với Ly Hỏa tông ta.”
Thiếu nữ tản mạn dường như hờ hững với mọi thứ, đôi mắt đẹp lóe lên áng sáng nhạt: “Đây là lời nói của ta, thái độ của ta, đại biểu cho thái độ của Ly Hỏa tông!”
Lâm Thần giật mình, rốt cuộc thiếu nữ là ai vậy, không phải aỉ cũng có thể nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy.
Tuy rằng vị phu nhân kia có thực lực mạnh mẽ, nhưng nhìn sao cũng thấy là cao thủ bảo vệ thiếu nữ.
Sắc mặt Lục Chiến xanh rồi lại trắng. Bị đối phương chỉ vào mũi mắng, hắn ta lại không dám phản bác một chút nào.
Đánh, đánh không lại.
Chiến, không dám tuyên.
Còn có thể làm sao được nữa?
“Đi thôi” Thiếu nữ tản mạn phất tay, ngồi lên con hổ vằn khổng lồ kia lần nữa.
“Xem ra thiếu nữ kia không đơn giản chút nào” Ánh mắt Lâm Thần hiếm khi hiện lên vẻ
trịnh trọng.
Cho dù là mình ở lúc thực lực cao nhất, nổi danh thiên kiêu số một Đại Thương quốc, thì cũng chưa chắc so được với nàng.
“Sao vậy? Coi trọng người ta hả? Đồ mê gái!” Nuốt Nuốt bĩu môi, vẻ mặt khỉnh thường: “Vừa thấy gái đẹp là đi không nổi. Sao ta lại theo một chủ nhân như ngươi vậy chứ? Tuổi nhỏ đã biết mấy thứ này rồi, tương lai chắc ghê gớm hơn nữa!”
Lâm Thần nhíu mày, bực bội nắm chặt Nuốt Nuốt trong tay.
“Lâm Thần, ngươi… ngươi bị ta nói trúng nên tức điên lên hả, a a a buông ta ra!”
Nuốt Nuốt liều mạng giãy giụa, gây ra ầm ĩ thu hút sự chú ý của người khác.
“Lâm Thần, lại đây!” Thiếu nữ ánh mắt lạnh nhạt nói.
Giọng điệu nàng rất vững vàng, khiến người ta không nghe ra chút cảm xúc nào.
Lâm Thần cảm thấy khó hiểu, hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi tới.
“Ngươi đang giữ bài vị của Lâm Thiên Mệnh hả?” Thiếu nữ nhìn thẳng vào Lâm Thần: “Đưa ta!”
“Bài vị ông nội ta sao?” Nghe vậy, Lâm Thần chợt cảnh giác lên: “Cô hỏi nó làm gì?”
Trong mắt hắn lóe lên vẻ sắc bén.
Cho dù thiếu nữ trước mặt thực lực mạnh mẽ, thì hắn cũng sẽ không giao bài vị ra.
Ông nội đỉ rồi, bài vị trở thành thứ duy nhất để hắn nhớ về ông nội.
“Hừ.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thần, thiếu nữ không nhịn được cười lạnh: “Lâm Thiên Mệnh không chết, ngươi lại hiếu thảo mà đi thờ cúng bài vị của ông ấy! Ta tới Đại Thương quốc không phải là vì lấy bài vị của ông ấy, mà là vì lấy một thứ ông ấy để lại trong bài vị!”
Con ngươi Lâm Thần co rụt lại, giống như vừa bị đánh một trận.
Ông nội còn sống?
Lâm Thần và tỷ tỷ Lâm Ninh Nhi đều là cô nhi do Lâm Thiên Mệnh nhận nuôi.
Từ khi hiểu chuyện, hai tỷ đệ bọn họ đã lớn lên dưới sự nuôi nấng của ông nội.
Sau này, trong một trận chiến ác liệt bên ngoài, ông nội vì bị thương nặng trị không được nên qua đời, thậm chí hài cốt cũng không mang về, trong mộ chỉ có một bộ đồ rách nát.
Từ đó về sau, Lâm Thần và Lâm Ninh Nhi sống nương tựa lẫn nhau. Hắn bắt đầu liều mạng tu luyện, chỉ mong có thể gánh vác cả bầu trời cho Lâm Ninh Nhi.
Kết quả, lúc này thiếu nữ lại nói với mình là ông nội không chết?
Lâm Thần không nhịn được lộ vẻ khiếp sợ.
“Lấy ra!” Thiếu nữ lạnh nhạt nói: “Chờ lấy đồ xong rồi, ta sẽ trả bài vị lại cho ngươi. Đương nhiên, tiền đê là ngươi cảm thấy cần phải giữ lại bài vị… Lập bài vị cho người sống là không may mắn chút nào.”
“Ông nội ta còn sống hả?” Lâm Thần đi lên một bước, trong mắt lóe lên vẻ kích động.
Lâm Thần có rất nhiều ký ức tốt đẹp với ông nội.
Hiện giờ, chợt biết ông còn sống, Lâm Thần có loại cảm giác như đang nằm mơ.
“Hỏi vớ vẩn, ta lừa ngươi làm gì?”
Thiếu nữ búng tay, một đường linh văn xuất hiện trên đầu ngón tay, tỏa ra ánh xanh băng nhàn nhạt.
Theo sự xuất hiện của linh văn, Lâm Thần cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp, dường như đang đặt mình bên trong trời băng đất
tuyết.
“Cô là một vị linh văn sư?” Lâm Thần hít hà một hơi, ánh mắt đầy vẻ chấn động.
Linh văn sư cũng là một con đường tu luyện. Bởi vì con đường này uyên bác khó học, cho nên cực kì ít lỉnh văn sư tu luyện đến mức cao thủ. Đây chính là nguyên nhân mỗi một vị lỉnh văn sư đều có thân phận địa vị không bình thường.
Linh văn sư còn tôn quý hơn cả ngự thú sư!
Linh văn sư tu luyện linh văn, khống chế lỉnh văn, vẽ linh văn.
Lỉnh văn chất chứa vô số tác dụng thần kỳ, có thể tăng lực lượng cho bản thân, tăng lực lượng cho linh bỉnh, còn có thể vẽ thành trận pháp.
Lỉnh binh mạnh mẽ, linh văn được tăng lực lượng, trận pháp hoành tráng, tất cả đều xuất từ tay lỉnh văn sư.
Bởi vậy có thể thấy được sự mạnh mẽ của linh văn sư.
“Có gì lạ đâu, đều là do Lâm Thiên Mệnh dạy ta.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK