“Lâm Nhất Minh, ta ở bên ngoài liều sống liều chết vì gia tộc, ngươi và phụ thân ngươi hưởng thụ tất cả vinh quang mà ta mang đến… Tới lúc tính món nợ này rồi!”
Lâm Thần rút lưỡi dao sắc bén từ trong bụng gã thị vệ trưởng kia ra, trong mắt lập lòe vẻ nguy hiểm.
Hắn nói với giọng điệu khàn khàn chất chứa sát ý.
Tuy nhiên, thanh kiếm lửa của Lâm Nhất Minh đã vọt đến.
“Oét!”
Trên đầu, Chim Rực Lửa kêu ra một tiếng chói tai, đôi cánh giống như lưỡi dao chém về phía Lâm Thần.
“Coi Thụ ca ngươi là ăn chay hả!”
Cây non nhảy xuống từ trên vai Lâm Thần, lá cây trên đầu tỏa sáng ánh xanh.
Đối mặt với đòn tấn công của Chim Rực Lửa, nó khịt mũi coi thường, ánh xanh bao phủ toàn thân, lao nhanh lên trước.
“Bịch!”
Một quyền của cây non va chạm với cánh
của Chim Rực Lửa.
Ánh lửa tung tóe!
Chim Rực Lửa đau đớn gào to lên.
Còn cây non thì cười khằng khặc, quay người cưỡi lên đầu Chim Rực Lửa.
Hai chân nhỏ nhắn đột nhiên hóa thành dây leo quấn quanh cổ Chim Rực Lửa.
Thụt! Phụt! Phụt!”
Gai ngược bén nhọn trên dây leo đâm sâu vào da thịt.
Chim Rực Lửa đau đớn hét lớn, lăn qua lộn lại, muốn ném cây non ra.
Nhưng hai chân cây non đan xen khó gỡ, cắm sâu vào trong, cơ thể thì lại vững như Thái sơn.
Nó vừa cười vừa phấn khích la to: “Giá! Giá!”
Trong sương mù dày đặc, Lâm Nhất Minh và Lâm Thần chém giết với nhau.
Hai bóng dáng ngươi tới ta đi, chiến đấu kịch liệt.
Bởi vì Lâm Thần thức tỉnh Vạn Mộc Tranh Vanh Thể, cho nên thân thể cực kì mạnh mẽ.
Mỗi một quyền dều tàn bạo như gốc cây khổng lồ.
Lâm Nhất Minh dùng thanh kiếm lửa đỡ chiêu, lại bị đấm đến mức lùi lại liên tục, cực kì chật vật.
Hắn ta nổi giận: “Lâm Thần, ngươi một tên vô dụng đã bị giết chết huyên thú, còn dám toan tính đánh nhau với ta nữa hả!”
Nhớ lại cái chết thảm thiết của Tiểu Lang, Lâm Thần nghiến răng nghiến lợi, sát ý càng thêm dày đặc.
Hắn siết chặt năm ngón tay, lỉnh khí màu xanh biếc quấn quanh đầu quyền, một quyền nện thẳng lên ngực Lâm Nhất Minh.
Lâm Nhất Minh hét đau một tiếng, bước chân loạng choạng.
Hắn ta cố sức đứng vững, thanh kiếm lửa trong tay đột nhiên lướt qua bụng Lâm Thần.
Một vết cắt do ngọn lửa lướt qua tạo thành chợt hiện ra, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, cực kì đáng sợ.
Thậm chí mép miệng vết thương còn bị nhiệt độ cao đốt trọi.
Lâm Nhất Minh cười lạnh: “Lâm Thần, dù sao ngươi cũng phải chết, hay là lại trả giá cho
bọn ta lần nữa. Ta muốn lấy đầu ngươi để làm nước cờ đầu đỉ Phong Kiếm tông!”
‘Vậy ngươi có thể thử xem” Lâm Thần không chút cảm xúc nói.
“Xào xạt!” Đúng lúc này, một luồng ánh xanh lập lòe lướt qua, hơi thở tràn đầy sinh cơ bao phủ cả người Lâm Thần.
Lâm Thần cảm thấy bụng hơi ngứa, cúi đầu nhìn thì thấy chỉ với vài giây thôi mà miệng vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu.
“Quả nhiên, Vạn Mộc Tranh Vanh Thể Vạn có tác dụng cực lớn!”
Trong mắt Lâm Thần lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Nếu là bình thường, loại vết thương này cần ít nhất vài ngày để nghỉ ngơi.
Lâm Nhất Minh thấy cảnh này, sắc mặt chợt thay đổi.
Miệng vết thương từ một kiếm kia sâu đến mức có thể thấy được xương cốt. Sao hắn lại có thể nhanh lành thương như vậy chứ?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Dưới cảm xúc giận dữ, Lâm Nhất Minh tăng nhanh tốc độ vung kiếm.
“Xoát!
Thanh kiếm lửa cắt ra ánh sáng trên không trung, trông rất là sắc bén.
Lâm Thần ánh mắt hung ác, trực tiếp giơ tay phải lên nắm chặt thân kiếm trong lòng bàn tay.
Mau, chuẩn, tàn nhẫn!
Ngọn lửa bỏng cháy, đau đớn xuyên tỉm.
Nhưng Lâm Thần không quan tâm một chút nào. Hắn kéo tay phải, lực lượng mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhất Minh lảo đảo cả người. Sau đó, hắn nắm chặt tay trái thành quyền, nện lên cánh tay Lâm Nhất Minh.
“Ráng rắc!”
Một tiếng gãy giòn vang lên, Lâm Nhất Minh hét thảm thiết.
Cánh tay cầm kiếm của hắn ta bị gãy xương.
Gai xương sắc nhọn đâm ra da thịt trông rất đáng sợ.
Lâm Thần trở tay đoạt kiếm, lướt nhanh qua người Lâm Nhất Minh với tốc độ nhanh như chớp.
“Xoát!
Ánh lửa chợt lóe.
Lâm Nhất Minh cứng người.
Vài giây sau, đầu hắn ta rơi xuống.
“Lịch bịch!”
Thỉ thể không đầu ngã xuống đất.
Lâm Thần cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ lòng bàn tay đã bị đốt thành màu đen.
Có điều, không sao cả, năng lực tự lành của Vạn Mộc Tranh Vanh Thể rất mạnh, không bao lâu là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Nhãi ranh, hay lắm!” Cây non nhảy bật lên, đắc ý nhướng mày nói: “Ngươi thấy thể chất và công pháp mà Thụ ca đưa cho ngươi ra sao?”
Lâm Thần nhắm mắt lại, vận chuyển Đế Quyết.
Lỉnh khí vốn đã cạn kiệt lại bắt đầu lưu chuyển.
“Ầm!”
Trên không trung lại vang lên tiếng sấm sét.
Vô số lỉnh lực giống như thủy triều chui vào trong cơ thể Lâm Thần.
Một lát sau, hắn mở mắt ra: “Còn năm
ngày nữa!
“Không… Lâm Minh Huân và Lâm Nhất Minh lần lượt bị ta giết chết nếu con chó già Lâm Hồng Bân kia biết tin thì chắc chắn là sẽ chó cùng rứt giậu, có lẽ còn chưa tới năm ngày nữa.”
Mặt mày Lâm Thần hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Ta cần phải nhanh chóng tăng lên tu vỉ!”
Nhà họ Lâm đã từng rất mạnh. Nhưng khi nhà họ Lâm mất đỉ Lâm Thần, nhà họ Lâm đã trở nên yếu ớt.
Là Lâm Thần dựa vào lực lượng của bản thân mình để đẩy nhà họ Lâm lên vị trí tứ đại gia tộc.
Sau khỉ Lâm Thần đi fôi, kẻ mạnh duy nhất trong nhà họ Lâm là Lâm Hồng Bân tu vỉ tầng sáu cảnh giới Địa Linh.
Kế tiếp, Lâm Thần lục soát trên người mấy người, gỡ hết nhẫn không gian xuống.
Trong nhẫn trữ vật của Lâm Nhất Minh có rất nhiều bảo vật.
Ngay cả Lâm Thần cũng thấy ngạc nhiên.
“Những năm qua, mọi của cải mà ta tích lũy được đều bị đòi phụ tử kia nắm trong tay. Buồn cười chính là khỉ ta cần vài cọng linh dược
cho tỷ tỷ, bọn họ lại tìm đủ cách đùn đây.”
Trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hắn càng thêm cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ.
Bởi vì phụ mẫu qua đời từ sớm, cho nên Lâm Thần và Lâm Ninh Nhỉ được gia gia nuôi nấng.
Gia gia bị thương nặng trong một lần rèn luyện, chữa không được nên qua đời.
Từ khỉ ây, Lâm Thần chỉ còn lại một người thân là Lâm Ninh Nhỉ.
Lâm Thần dốc sức chiến đấu ở bên ngoài, dựa vào đôi tay mình xây lên cơ nghiệp vững chắc, một lòng mong muốn gia tộc cường thịnh, để tỷ tỷ có được cuộc sống tốt đẹp.
Nào ngờ tỷ tỷ ở nhà lại bị bọn họ ức hiếp đủ điều.
Mà mình lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không có chuyện Lân này, không biết mình sẽ bị lừa bao lâu nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thần tràn ngập áy náy.
Vì tỷ tỷ, hắn có thể làm bất cứ chuyện nào.
Cho dù phải cược cả tính mạng thì hắn cũng sẽ không chút ngần ngại.
“Đây là… linh ngọc hai linh văn!
Lâm Thần đếm thử, có khoảng bảy tám mươi linh ngọc.
Đây chính là một số tiền khổng lồ!
“Đưa ta, nhãỉ ranh, Thụ ca đói bụng!”
Sau khi nhìn thấy linh ngọc hai linh văn, trong đôi mắt cỡ đậu xanh kia của cây non hiện lên vẻ kích động.
Lâm Thần ném mấy viên lỉnh ngọc hai linh văn cho cây non. Nó nhai rồm rộp vài cái là hết sạch.
“ít lắm, thêm chút đi, mau đi!”
Cây non nói với giọng điệu sốt ruột, mới có vài viên thòi, còn chưa đủ tắc kẽ răng nó nữa.
Cảm nhận được trong cơ thể tràn đầy linh khí, khóe môi Lâm Thần hơi cong lên.
Tốc độ hấp thu linh khí của cây non nhanh hơn mình rất nhiều. Huống chỉ, ngự thú sư và huyễn thú là cộng tu, cây non ăn linh ngọc tương đương với bản thân mình tu luyện.
“Đều cho ngươi!”
Lâm Thần vung tay lên, đưa hết linh ngọc hai linh văn cho cây non.
“Ăn đỉ, ăn hết sạch cho ta!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK