• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Vân vừa nói xong, đám người Vương mập mạp, Trần Minh đều trở nên kích động, bọn họ biết hôm nay Lâm Hoài chết chắc rồi.

Ngay lúc này, một người phụ nữ cao gầy bước vào đám đông, chính là Mia vừa gọi điện thoại xong.

“Tôi đoán Lâm Hoài chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai, dù sao anh ấy cũng là một người cứng rắn. Không biết tôi đoán có đúng không?” Mia cười nói.

Sự xuất hiện của Mia ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, dù sao thì chị đại của bang Tam Hồ này vẫn rất có uy.

Lúc này Lâm Hoài chợt nhớ tới lời Minh Nguyệt nói. Trước đó cô đã cho hắn một tấm thẻ vàng, là loại rồng bay phượng múa, cô cũng nói rằng hầu hết các giao dịch mua hàng đều có thể được miễn hoặc giảm giá, có thể đây là một loại thẻ VIP nào đó!

“Đã đến đây thì tôi là khách ở đây, đây là thẻ VIP của tôi.”

Lâm Hoài nói, hắn lấy ra một tấm thẻ rồng vàng, kẹp nó giữa hai ngón tay rồi hơi giơ lên.

Lúc này mọi người đều nhìn sang bằng ánh mắt đầy khinh thường, muốn xem Lâm Hoài đang giở trò gì.

Tấm thẻ này trông rất đẹp, trên đó có khắc hình rồng, rất chi tiết, nhưng đây chắc chắn không phải là thẻ VIP của thành Minh Nguyệt.

“Tùy tiện lấy một tấm thẻ nhìn đẹp mắt để lừa dối cho qua? Mày đang nằm mơ à, có biết người trước mặt cậu là ai không? Là cậu Lương đó, cậu không lừa được cậu ấy đâu.”

Người đầu tiên lên tiếng là Vương Lục, không cần nhìn rõ gã cũng biết đó chắc chắn là đồ giả.

“Nói nhảm nhiều quá!” Lâm Hoài bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vương mập mạp. Gã nhìn thấy ánh mắt Lâm Hoài thì run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau, sợ lại bị đá nữa.

Trong mắt những người xung quanh hình như không có chút dao động nào, Lâm Hoài đoán thẻ này không thể tiêu ở đây, nên cất nó đi.

Lúc này Lâm Hoài không nói gì, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc này, hai bảo vệ nhanh chóng lao tới, chuẩn bị bắt giữ Lâm Hoài. Tuy nhiên, hai người này đưa tay ra quá chậm, chưa kịp vung dùi cui điện lên đã bị Lâm Hoài đá ra ngoài.

“Bốp bốp!” Hai bảo vệ lập tức bị đá văng ra ngoài.

A! Lúc này, những người đứng trực tiếp trước mặt Lâm Hoài đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bỏ chạy, sợ sẽ trúng đạn lạc.

Lâm Hoài tiếp tục nghênh ngang tiến về phía trước, rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã xuất hiện ở hành lang và tiếp tục tấn công hắn. Tuy nhiên, đây đều là một đám ngốc, bị Lâm Hoài đấm đều lăn ra rên rỉ, bị đánh cho người ngã ngựa đỏ.

“Bắt hắn lại, dùi cui điện trong tay mấy người chỉ để trang trí thôi hả? Dùng dùi cui điện ấy! Đừng thả hắn chạy!” Trần Minh vội vàng hét lên.

“Tên này lấy thẻ rồng giả đến đây lừa gạt, mau bắt hắn lại.” Vương mập mạp lúc này cũng hét lớn, bởi vì gã không muốn Lâm Hoài rời đi dễ dàng.

Lương Vân vốn định tự mình ra tay, nhưng nghe thấy hai chữ “thẻ rồng”, anh ta bắt đầu gào thét trong lòng.

Trưởng bối trong gia tộc đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, hễ gặp những người sở hữu thẻ rồng thì nhất định phải kết bạn, dù không thể làm bạn thì cũng phải phục vụ cho lịch sự, tuyệt đối không được đắc tội.

Thẻ rồng được chia thành vàng, bạc, lục, tím và trắng, mỗi màu tượng trưng cho danh tính của các đại lão khác nhau.

Người trước mặt anh ta đang cầm thẻ rồng vàng, ôi trời ơi! Một người nắm giữ thẻ rồng vàng là một nhân vật lớn trong cả nước. Vậy chẳng phải tập đoàn Lương thị đã gặp rắc rối rồi sao?

“Dừng lại! Dừng lại ngay, tất cả tránh ra hết cho tôi.” Cậu Lương chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này, anh ta vội vàng hô to, chợt cảm thấy cả người mệt mỏi đến mức suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Nghe cậu Lương nói xong, đám bảo vệ lần lượt lùi sang một bên, đương nhiên, cho dù không lùi lại, bọn họ cũng nhất định sẽ bị Lâm Hoài đá ra ngoài, hiện tại mệnh lệnh lùi lại đều thỏa mãn mong muốn của cả hai bên.

Lâm Hoài lười để ý tới những người này, sải bước đi ra ngoài.

“Dừng lại, Lâm Hoài, cậu dừng lại cho tôi!” Cậu Lương nhanh chóng đuổi theo, anh ta phải nhìn rõ xem đây có phải là thẻ rồng thật hay không.

Trên thực tế, ở chỗ này cũng có mấy người từng nghe nói tới thẻ rồng, nhưng thẻ rồng vàng này là vật chí tôn, tuyệt đối không thể xuất hiện trong tay tên nhãi ranh này, cho nên mọi người đều không đi kiểm chứng thẻ rồng.

Lâm Hoài sao có thể nghe lời người này? Hắn tiếp tục sải bước ra ngoài.

“Không thể thả tên này đi, giúp cậu Lương chặn Lâm Hoài lại, dùng dùi cui điện.” Vương mập mạp là người lo lắng nhất, gã vội vàng hét lên.

“Mau câm miệng đi cái tên mập này!” Cậu Lương nghe Vương Lục nói vậy thì tức giận, lập tức đá vào đùi gã.

“A?” Sắc mặt Vương Lục thay đổi, gã sợ hãi lùi về phía sau, không hiểu tại sao.

Lương Vân không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa với Vương Lục, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

“Lâm Hoài, cậu đứng lại đã đã, mau cho tôi xem tấm thẻ trong tay cậu. Đây thật sự là thẻ rồng sao?” Lương Vân vừa đuổi theo vừa hét lên!

Nhưng lúc này Lâm Hoài đã theo thang máy đi xuống lầu, rất nhanh hắn đã xuất hiện trong sân.

“Dừng lại, Lâm Hoài, xin hãy dừng lại một chút đã, để tôi xem tấm thẻ trên tay cậu.” Mặc dù cách nhau khá xa nhưng cậu Lương vẫn còn cố chấp hét lên.

Lâm Hoài có nghe anh ta gọi, nhưng không hề dừng lại.

Hai bảo vệ cổng nhìn thấy Lâm Hoài thì bất an, vội vàng lùi lại.

Lâm Hoài vừa mới ra khỏi cổng, chiếc xe thể thao màu đỏ đã xuất hiện bên ngoài, người ngồi trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài buông xõa, mặc váy lụa có dây đeo, chính là Minh Nguyệt.

“Lên xe đi.” Minh Nguyệt mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn ra chào Lâm Hoài.

Lâm Hoài cũng không khách khí, ngồi lên xe luôn.

Vù! Chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức gia tốc, nhanh chóng biến mất.

Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này đều choáng váng. Hai người nhìn nhau, chết điếng người. Người đàn ông mà ai cũng tưởng là nhà quê này lại lên một chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng ngàn vạn, quan trọng là trên xe còn có một người phụ nữ da trắng, xinh đẹp, chân dài. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trên xe thể thao, từng cơn gió mát thổi qua, Lâm Hoài có thể ngửi thấy mùi thơm từ trên người Minh Nguyệt.

Trước đây hắn không nhìn kỹ Minh Nguyệt, hôm nay cô mặc váy lụa có dây đeo, đôi chân dài xinh đẹp đang ở ngay trước mặt hắn, thẳng tắp, khiến hắn không thể rời mắt.

Còn có chỗ đầy đặn ở thân trên nữa, tuy lần này cô không mặc áo sơ mi nhưng nơi đó vẫn thấp thoáng dưới ảnh hưởng của gió. Lâm Hoài chỉ liếc nhìn hai lần rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình miệng khô khốc.

“Lâm Hoài, cảm giác hôm nay thế nào?” Minh Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.

“Rất đẹp, cô mặc bộ này rất đẹp.” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Ha ha ha, tôi đâu có hỏi anh về trang phục của tôi? Anh thấy thành Minh Nguyệt thế nào?” Minh Nguyệt cười khúc khích, phần thân trên hơi run, khiến đôi mắt của Lâm Hoài kích động.

“Khụ khụ!” Minh Nguyệt vừa nói, Lâm Hoài lập tức quay mặt đi, mặt hắn đỏ lên, thật xấu hổ. Từ khi nào mà hắn trở thành một tên mê gái vậy? Hay sức hấp dẫn của Minh Nguyệt có hơi khó để chống cự?

“Thành Minh Nguyệt thế nào á? Đâu đâu cũng thấy người giàu giẫm đạp người nghèo, nhàm chán!” Lâm Hoài nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy! Cá lớn nuốt cá bé! Nhân tiện, anh cũng sẽ không bị giẫm đạp đâu nhỉ?" Minh Nguyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Tôi vẫn ổb, người giẫm đạp tôi đều bị tôi đánh, đánh xong rồi thì tôi đi ra ngoài.” Lâm Hoài cười nói.

“Cái gì? Chẳng lẽ anh không dùng thẻ VIP sao?” Minh Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Lâm Hoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK