Dãy núi Tử Liên vào lúc chạng vạng có nhiều chướng khí hơn ban ngày.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Trong sơn động giữa lưng chừng vách núi liên tục vang lên tiếng nhai nuốt.
Trên mặt đất bày ra rất nhiều linh ngọc hai linh văn quý giá. Cây non ngồi dưới đất, liên tục nhét lỉnh ngọc vào trong miệng, nhai linh ngọc như là nhai kẹo.
Là do nó có hàm răng khỏe mạnh, có thể cắn nát lỉnh ngọc, chứ đổi thành người khác là hàm răng bị vỡ thành từng mảnh luôn rồi.
“Ăn hết rồi. Còn nữa không?”
Cây non đột nhiên lấy hụt, mới nhận ra rằng mình đã ăn hết linh ngọc rồi.
Lâm Thần thở dài, lại đưa vài viên linh ngọc cho nó.
“Lâm Thần, ngươi keo kiệt quá đi!” Cây non vẻ mặt khinh thường: “Chẳng phải là còn linh ngọc ba lỉnh văn nữa sao? Sao không lấy ra cho ta ăn?”
“Để ngươi ăn hết linh ngọc thì lấy đâu ra
tiền đi đường?” Lâm Thần tức giận trừng nó một cái.
Tuy thằng nhãỉ này có năng lực tiêu hóa mạnh, có thể chuyển hóa linh ngọc trong bụng thành linh khí để tu luyện, nhưng mà cũng vừa phải thôi.
Đi xa nhà, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Nếu không chuẩn bị một ít linh ngọc thì chắc là sẽ bị khó xử ở mọi bề.
“Tiểu Thần, đệ đặt tên cho huyễn thú chưa?” Lâm Ninh Nhi ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cảnh này, đôi mắt đẹp cong thành trăng non.
“Chưa đặt tên.” Lâm Thần cười cười.
Trong mấy ngày qua, gần như lúc nào hắn cũng đang trong cảnh nguy hiểm.
Mỗi ngày vừa thức dậy là tu luyện, là tăng thực lực, làm gì có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Lâm Ninh Nhi nâng cây non lên, mỉm cười nói: “Hay là để tỷ đặt cho nó một cái tên đi? Nó ăn nhiều, vậy đặt tên là ‘Nuốt Nuốt’, được không?”
“Nuốt Nuốt?” Lâm Thần nghe vậy, chợt nở
nụ cười: “Tỷ muốn đặt sao cũng được. Cho dù tỷ đặt cho nó tên ‘Thùng Cơm’ thì đệ cũng không phản đối.”
“Ngươi mới là Thùng Cơm đấy!” Cây non trừng mắt, lá xanh trên đầu run run.
Sau đó, nó nghiêm túc gật đầu: “Cái tên này… hừm, không tệ lắm, vậy từ đây Thụ ca tên là ‘Nuốt Nuốt’!”
Rõ ràng là nó đã khắc sâu chữ “án” vào trong xương cốt.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!
Cái tên Nuốt Nuốt đúng là rất phù hợp với khí chất của mình.
Đêm nay, Nuốt Nuốt ăn hơn hai mươi linh ngọc nhị linh văn, bảy linh ngọc ba lỉnh văn, rốt cuộc tăng lên một tầng.
Một người một cây leo lên tầng năm cảnh giới Địa Linh!
Khi trời vừa sáng, Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi ra khỏi núi Tử Liên.
Hắn vốn định chạy về gia tộc giết con chó già Lâm Hồng Bân kia, nhưng nghĩ lại thì thấy mình cõng theo tỷ tỷ, muốn làm gì cũng không tiện.
Nếu trong chiến đấu vô tình làm tổn thương tỷ tỷ thì không ổn lắm.
Tỷ tỷ không thể tu luyện, cơ thể yếu ớt, không chịu nổi linh khí đánh trúng.
Sau khỉ ra khỏi Vân Thành, Lâm Thần tiêu tiền mướn một chiếc xe ngựa, chạy trên quan đạo.
Chỉ cần đi nửa ngày là có thể đến Hoàng Thành.
Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng trò chuyện với phu xe.
“Nhìn dáng vẻ của công tử, chắc là đi Hoàng Thành chữa bệnh hả?” Phu xe cười hỏi.
“ừ.” Lâm Thần gật đầu.
Đối phương không phải người của Vân Thành, không nhận ra thân phận của mình.
Phu xe cười to: “Hoàng Thành đúng là ghê gớm, Đại Thương chúng ta cũng ngày càng phồn vinh… Phải rồi, ngươi biết công chúa Tuyết không, nàng vừa mới vào Phong Kiếm tông có ba ngày thôi đã được Phong Bất Diệt nhận làm đệ tử quan môn, nghe nói ngay cả Ly Hỏa tông cũng tung cành ô liu với nàng”
Khi nghe được tin tức về Tô Huyễn Tuyết, vẻ mặt Lâm Thần trở nên lạnh băng, nhiệt độ
trong cả thùng xe chợt giảm xuống.
“Tiểu Thần, thả lỏng đi…” Lâm Ninh Nhỉ vội vàng vỗ vai Lâm Thần, ý bảo hắn đừng tức giận.
Phu xe dường như hoàn toàn không phát hiện ra điều gì.
Hắn ta thở dài, tiếp tục cảm khái: “Chỉ tiếc cho Lâm Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc chúng ta, bây giờ lại bị biếm thành tiện dân…”
“Phong Kiếm tông nói hắn gian lận trong Lỉnh Lộ. Ta cảm thấy bên trong còn có bí mật gì đó. Tuy rằng ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Thần, nhưng mà ta cũng biết được nhân phẩm của hắn. Hắn vì gia tộc, vì quốc gia chỉnh chỉêh năm năm, một lòng một dạ với việc tu luyện, với loại tính cách kiêu ngạo kia thì có chết cũng sẽ không gian lận.”
“Một đạo lý mà ngay cả bình dân bá tánh như ta cũng hiểu, thì sao Hoàng Thành có thể không hiểu được? Đúng là kỳ lạ, cứ phải bỡn cợt một vị đã từng là thiên kiêu làm chỉ, chẳng lẽ lời nói của Phong Kiếm tông đều là đúng sao?”
Phu xe có nghi ngờ, không nhịn được nói thêm vài câu.
Lâm Thần cúi đầu, trên mặt không có quá
nhiều cảm xúc.
Kể từ khi nếm đủ thăng trầm, Lâm Thần đã không còn để ý sự đánh giá của người ngoài dành cho hắn.
Tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao.
Hắn đã xác định được con đường mình sắp đì rồi.
Xe ngựa đi thẳng tới Hoàng Thành.
Trả tiền xe xong, Lâm Thần chợt ngẩng đầu nhìn cổng lớn Hoàng Thành.
Đây là một tòa cổ thành hùng vĩ ẩn mình trong núi non.
Cả tòa thành lộ ra cảm giác xa xưa và tang thương.
Lâm Thần nói với ánh mắt bình tĩnh: “Tỷ, lần trước là tỷ cõng đệ đi ra từ nơi này.”
Mình bị thành chủ Triệu Vô Kỵ xét xử ngay trên quảng trường Hoàng Thành.
Ông ta tước đoạt hết công danh của mình, làm mình thê thảm giống như chó nhà có tang.
Còn ra lệnh cho tất cả mọi người không được cho tỷ tỷ mượn xe ngựa.
Lâm Ninh Nhi vốn có thân thể yếu ớt, lại cõng mình đi ba ngày ba đêm về đến gia tộc.
Lâm Thần sẽ không quên mối thù đẫm máu kia!
“Tiểu Thần, hứa vớỉ tỷ tỷ là đừng kích động”
Trong mắt Lâm Ninh Nhi đêu là vẻ lo lắng: “Đệ từng bị phế tu vỉ, cho dù có lại thức tỉnh một con huyễn thú, thì vẫn còn kém so với thiên kiêu thật sự… Chúng ta hiện giờ như bèo không rê, cho dù trong lòng đệ có hận thù, thì cũng phải cố gắng nhịn. Chúng ta không có chỗ dựa, không đắc tội nổi với những thế lực kia.”
Lâm Thần gật đầu, dịu dàng nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ không kích động.”
Bên cạnh, Nuốt Nuốt đứng trên vai Lâm Thần, nghe vậy thì bĩu mòi.
Bảo thằng nhãỉ này nhịn?
Nói giỡn hả!
Với tính cách của hắn thì có thù cũng không để qua đêm.
Lâm Thần mang mũ che, cõng Lâm Ninh Nhi.
Hắn đi tìm một tửu lầu ở tạm, đồng thời hỏi thăm tin tức về việc Ly Hỏa tông mở lôi đài.
Quả nhiên là mình tới đúng lúc.
Ly Hỏa tông mở lôi đài trên quảng trường Hoàng Thành vào hôm qua, có khoảng bốn nám mươi thiếu niên báo danh.
Trải qua nhiều vòng sàng lọc đã tiến vào trận chung kết.
Con trai Triệu Long của thành chủ Triệu Vô Kỵ, thất hoàng tử Đại Thương quốc, thất đệ Tô Thành của Tô Huyễn Tuyết, sẽ bắt đầu trận đấu cuối cùng sau một canh giờ nữa.
Rốt cuộc chỉ có một vé đi Ly Hỏa tông.
Dù là aỉ cũng rất muốn vé đi Ly Hỏa tông kia.
Nếu có thể đỉ vào Ly Hỏa tông, cho dù là đệ tử ngoại mòn, thì cũng sẽ trở thành kẻ cao hơn một bậc so với người thường tại Hội Ngũ Quốc.
Rốt cuộc Ly Hỏa tông chính là tông môn mạnh nhất mà!
Sau khi Lâm Ninh Nhi ngủ rồi, Lâm Thần đội nón che đi xuống lầu.
“Chuẩn bị một ít thức ăn, chờ khi nào tỷ của ta thức dậy thì đưa lên.”
Lâm Thần đưa một viên linh ngọc cho tiểu nhị.
‘Vâng, khách quan cứ yên tâm.”
Sau khỉ thấy lỉnh ngọc, đôi mắt tiểu nhị sáng bừng lên.
“Lâm Thần, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, khi ngươi xuất hiện tại Hoàng Thành, ngươi sẽ lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.” Nuốt Nuốt nhắc nhở hắn một câu.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do tamlinh247 chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
©
‘Vâng, khách quan cứ yên tâm.”
Sau khỉ thấy lỉnh ngọc, đôi mắt tiểu nhị sáng bừng lên.
“Lâm Thần, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, khi ngươi xuất hiện tại Hoàng Thành, ngươi sẽ lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.” Nuốt Nuốt nhắc nhở hắn một câu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK