• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài lỉnh ngọc hai linh văn ra, Lâm Thần còn phát hiện một bức tàn đồ trong nhẫn trữ vật.
Sau khỉ quan sát kỹ, Lâm Thần phát hiện bức tàn đồ này chắc là bản đồ ghi lại nơi có bảo vật, địa điểm là chỗ sâu trong núi Tử Liên. Có điều, chỉ có một nửa bản đồ kho báu, thiếu một nửa còn lại.
Lâm Thần không nghĩ nhiều, chỉ cất tàn đồ đi.
Khi hắn hồi hồn lại, hắn phát hiện cây non đã ăn hết bảy tám mươi linh ngọc hai linh văn.
Tốc độ này… đúng là cái đồ tham ăn!
“ực, no fôỉ!” Cây non vuốt bụng, vẻ mặt rất thỏa mãn.
“Tác dụng đâu? Ăn xong cả đống linh ngọc mà không có chút tác dụng nào hả?” Lâm Thần nắm cây non, chất vấn.
Nếu để mình hấp thu cả đống linh ngọc kia thì có khi mình đã tăng lên một tầng cảnh giới rồi.
“Ngươi gấp cái quỷ gì, Thụ ca còn chưa tiêu hóa nữa mà!”
Cây non thở phì phì, giãy giụa ra khỏi tay Lâm Thần, chạy sang một bên tiêu hóa.
Nửa canh giờ sau, theo một tiếng vang lớn, cây non và Lâm Thần cùng nhau đột phá tới tầng bốn cảnh giới Địa Linh.
“Còn hai tầng nữa là đến mức tu vi cao nhất ta từng có!” Lâm Thần như nghĩ ngợi gì đó.
Lúc trước hắn bái vào Phong Kiếm tông với tu vi tầng sáu cảnh giới Địa Linh.
Trong cuộc chiến Linh Lộ, tuy rằng cảnh giới của Phong Vũ cao hơn một chút, nhưng nếu tính bản lĩnh chém giết với yêu thú thì hiển nhiên là Phong Vũ kém hơn Lâm Thần hắn.
Muốn khôi phục mức tu vi cao nhất đã từng đạt được trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Nhưng mà, dựa vào Vạn Mộc Tranh Vanh Thể và Đế Quyết, việc chiến đấu vượt cấp sẽ không khó.
“Đi thòi, quay về Vân Thành!”
Lâm Thần ánh mắt lạnh lẽo, đỉ nhanh ra ngoài dãy núi.
Bên trong Vân Thành, gió nổi mây phun.
Tin tức Lâm Thần giết một đám đệ tử thế gia trong núi Tử Liên đã truyền trở về.
Khá nhiều gia tộc nổi giận.
Bọn họ hợp tác với nhà họ Lâm, liên tục phái kẻ mạnh đi núi Tử Liên điều tra.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Một tên vô dụng bị giết chết huyễn thú có thể làm nên trò trống gì?
Lâm Thần che mặt, đi ra khỏi tửu lâu tiếng người ồn ào. Hắn đã nghe được tin tức mình muốn nghe.
Nửa canh giờ trước, Lâm Hồng Bân tự mình dẫn một đám kẻ mạnh giết vào trong núi Tử Liên.
Nhà họ Lâm không có Lâm Hồng Bân giữ nhà, những người khác chỉ là một đám tôm tép mà thôi.
Cây non ngồi trên vai Lâm Thần, hỏi: “Nhãi ranh, chúng ta giết thẳng tới nhà họ Lâm hả?”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Thần không chút cảm xúc nói: “Ta muốn bọn họ nếm thử những nỗi đau mà ta đã trải qua!”
Chỉ mới vài ngày trước, mình còn là thiên kiêu số một nổi tiếng khắp Đại Thương quốc,
giành không ít vinh quang về cho Đại Thương quốc, công danh trên thân, nở mày nở mặt.
Nhưng những chuyện kế tiếp giống như ác mộng.
Đầu tiên là bị phụ tử Phong Bất Diệt hãm hại trong Lỉnh Lộ, huyễn thú bị giết, tu vi bị phế, bị ném về hoàng thành giống như ném rác rưởi.
Sau đó là nhận hết nhục nhã từ Đại Thương quốc, từ Tô Huyễn Tuyết, từ… nhà họ Lâm!
Tất cả đều làm cho Lâm Thần cảm thấy chạnh lòng.
Hắn của hiện giờ đã không còn là vị thiếu niên thiên kiêu đã từng tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng hi sinh tất cả vì gia tộc vì Đại Thương quốc kia nữa!
Hiện giờ hắn chỉ còn có một người thân duy nhất.
Đó là Lâm Ninh Nhỉ!
Ngoài nàng ra thì mọi thứ khác có liên quan gì đến hắn chú?
Vứt bỏ mọi vinh quang đã từng gánh trên vai, từ đây chỉ sống vì chính mình!
Trước phủ nhà họ Lâm, khách đến đầy nhà,
khá nhiều con cháu nhà họ Lâm đỉ ra đi vào, trông rất bận rộn.
“Ngươi nghe nói chưa, Lâm Thần giết rất nhiều thiếu gia gia tộc trong núi Tử Liên…”
“Chậc, đúng là kẻ điên!”
“Ha hả, chắc là mới ngã xuống từ trên cao, trong chốc lát không tiếp thu được nên phát bệnh điên.”
“Thằng nhãỉ kia rất dối trá, mặt ngoài trông có vẻ chính trực, thực tế lại đi gian lận để có thành tích cao, bị Phong Kiếm tông đánh tàn rồi ném trả về, làm nhà họ Lâm ta phải xấu hổ.”
Một số đệ tử nhà họ Lâm tụ tập bên nhau bàn tán chuyện Lâm Thần.
Lúc này, một vị thiếu niên che mặt ngang nhiên đi tới, đứng bên trong cánh cửa đang mở rộng.
Một mình chặn luôn cửa lớn phủ đệ.
Một gốc cây non ngồi trên vai hắn.
Cây nói cười nói: “Nhãi ranh, nhà họ Lâm các ngươi đều là một đám ăn cháo đá bát… Ngươi hỉ sình nhiều cho gia tộc đến vậy, mà bọn họ lại không hề nhớ đến điểm tốt của ngươi”
‘Vậy nên ta đã giết trở lại.”
Lâm Thần gỡ khăn che mặt xuống, trong mắt lập loè sát ý.
“Lâm Thần!”
“Ngươi còn dám trở về hả!”
“Mau, mau báo với đại trưởng lão!”
Đám đệ tử nhà họ Lâm vốn đang thắc mắc thân phận của thiếu niên che mặt. Khi thấy hắn gỡ miếng vải đen xuống, sắc mặt một đám lập tức trở nên tái nhợt.
Trong đầu bọn họ chợt hiện lên vẻ khủng bố của Lâm Thần!
Hắn đúng là sát thần của cả một thế hệ!
“Ầm!”
Lâm Thần bước chân lên, một luồng lỉnh khí khủng bố theo đó tản ra.
Hắn không chút cảm xúc nói: “Hôm nay ta trở về đây là để giết sạch đám cấp cao nhà họ Lâm. Nếu các ngươi tự hủy tu vi, lăn ra gia tộc, thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Còn nếu dám nói nhảm thì ta đây sẽ giết hết!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Vài tiếng linh khí liên tiếp vang lên, hơn mười người đệ tử nhà họ Lâm đều gọi ra huyên thú của mình.
Gã dẫn đầu cười lạnh: “Lâm Thần, ngươi bớt làm ra vẻ cho ta đi, ai chồng biết Sói Đỏ của ngươi đã bị giết? Một ngươi không có huyễn thú thì bày ra vẻ uy phong cái gì?”
Bóng dáng Lâm Thần lướt nhanh như chớp.
“Xoát!”
Trong tay hắn có thêm một lưỡi dao được làm từ dây leo.
Hắn giết suốt một đường, dù là huyễn thú hay là đệ tử nhà họ Lâm đều bị chém bay ra đất, không một ai là đối thủ của hẳn.
Trong nhất thời, tiếng kêu rên vang khắp phủ nhà họ Lâm.
“Ngươi… ngươi…”
Gã dẫn đầu há hốc mồm, ngồi bệt xuống đất, con ngươi co rút dữ dội.
Lâm Thần biết gã ta. Gã là con trai của nhị trưởng lão, đệ đệ Lâm Minh Nghĩa của Lâm Minh Huân.
“Xoát!
Lâm Thần ra tay quyết đoán, đi lên chém một bên vai Lâm Minh Nghĩa, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, tỷ của ta ở đâu?”
Trước mắt Lâm Minh Nghĩa tối sầm, suýt chút nữa đau đến mức ngất xỉu.
Sau đó, cơn đau lại ập đến, gã lớn tiếng kêu khóc: “Lâm Ninh Nhi bị… bị nhốt trong hậu viện. Có điều vừa rồi ta thấy Lâm Mộc đi qua. Hắn… hắn nói muốn nếm thử hương vị của nàng trước khi nàng bị đưa đi nhà họ Lâm.”
Lâm Mộc!
Con ngươi Lâm Thần co rụt lại, cơn giận lập tức bùng lên dữ dội.
Lâm Mộc là thị vệ đứng đầu nhà họ Lâm, có thực lực tầng năm cảnh giới Địa Lỉnh.
Hắn ta làm người tham tài háo sắc, mình đã từng nhiều lần phạt cảnh cáo hắn ta, chắc là hắn ta ghi hận trong lòng.
“Lâm Mộc, ngươi dám!”
Lâm Thần đâm một dao vào trong ngực Lâm Minh Nghĩa, rồi chợt hét lớn một tiếng, giận dữ vọt về phía hậu viện.
Trong mắt hắn lộ ra màu đỏ tươi, như là hóa thành một con thú dữ.
“Chậc chậc, nhãi ranh này lại muốn giết sạch sẽ rồi!” Cây non ngồi trên vai Lâm Thần, cảm thán.
Lần trước ở trong rừng cây, đối mặt với đám công tử thế gia, hắn là như thế.
Lần này hắn cũng là như thế!
Vảy rồng chính là một nơi không aỉ được chạm vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK