• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người trong toàn bộ tông môn đều nghe được năm tiếng chuông vừa to lại vừa vang dội kia.
“Ta không nghe lầm đúng không, là vang năm tiếng chuông, bao nhiêu năm rồi mới lại vang năm tiếng chuông!”
“Chẳng lẽ là có thiên tàỉ có một không hai bái nhập Ly Hỏa tông chúng ta?”
Trong Ly Hỏa tông, rất nhiều đệ tử dều cảm thấy chấn động.
Bọn họ không nói nhiều nữa, lao nhanh ra ngoài.
Vang năm tiếng chuông mang một loạỉ ý nghĩa cực kì quan trọng.
Toàn tông đều chấn động!
Rốt cuộc là kiểu thiên kiêu gì mới có thể dẫn đến vang năm tiếng chuông?
Hai đệ tử gác cổng ngây ngẩn cả người, đôi tay run lên, vẻ mặt khó tin.
Trước đó, bọn họ chỉ biết là Liên trưởng lão ra lệnh kéo chuông, nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ là kéo năm tiếng chuông.
Một tiếng chuông có nghĩa là đệ tử ngoại môn lần đầu gia nhập tông môn.
Hai tiếng chuông đến bốn tiếng chuông có nghĩa là đệ tử nội môn lần đầu gia nhập tông môn.
Hai tiếng chuông là thiên phú hơi kém. Ba tiếng chuông là thiên phú xuất sắc. Bốn tiếng chuông là thiên phú cực cao.
Năm tiếng chuông…
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Ly Hỏa tông chưa từng xuất hiện đệ tử năm tiếng chuông.
Nếu… Tô Vũ Vi tham gia đánh giá thì chắc là đạt tới cấp bậc thiên kiêu năm tiếng chuông.
Về phần đệ tử năm tiếng chuông lần trước là aỉ thì có nhớ cũng nhớ không nổi.
“Năm… năm tiếng chuông!”
Từ Khôn trợn mắt, khó tin mà nhìn chằm chằm Lâm Thần: “Có nhầm hay không?”
“Sao vậy? Từ trưởng lão, chẳng lẽ tiếng chuông cũng có ý nghĩa nữa hả?” Lâm Thần rất ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi. Tiếng chuông được phân theo thiên phú, thân phận và địa vị. Đệ tử ngoại
môn chỉ có một chuông, đây chính là quy củ. Đệ tử nội môn từ hai chuông đến bốn chuông. Chỉ có đệ tử có thiên phú cực cao mới có đạt tới mức năm chuông.” Từ Khôn hít sâu một hơi: “Là Liên tỷ ra lệnh kéo năm chuông. Nếu Liên tỷ không nhìn nhầm, tức là Liên tỷ cho rằng ngươi có được thiên phú xứng đáng kéo năm chuông.”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem huyên thú của thằng nhãi kia là ai!” Nuốt Nuốt chống nạnh, nó cảm thây mình cực ngầu luôn.
“Tiểu Thần giỏi quá!” Lâm Ninh Nhỉ nở nụ cười vui vẻ.
Chỉ có nàng biết Lâm Thần từ khi bị hủy bỏ tu vi đến khi tu luyện lần nữa có bao nhiêu khó khăn.
Nhất là một màn xảy ra ngày hôm ấy tại Hoàng Thành của Đại Thương quốc, khiến nàng có chết cũng không quên được.
Là do Lâm Thần ý chí cứng cỏi, cố mà đứng thẳng lên.
Nếu đổi lại người thường, gặp phải cú sốc kia, thì đã sụp đổ lâu rồi.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Đúng lúc này, từng luồng hơi thở mạnh mẽ bay ra từ bên trong tông môn.
Nhiều trưởng lão thực lực khủng bố xuất hiện. Bọn họ nhìn Lâm Thần với đủ loại ánh mắt đánh giá.
Ngoài các trưởng lão ra thì còn có rất nhiều đệ tử.
Nội môn, ngoại môn…
Tổng cộng có mấy trám người vây chật kín hai bên đường.
Mọi người đều nhón chân nhìn thử xem rốt cuộc thiên kiêu dẫn tới năm tiếng chuông là ai, và hắn có gì đặc biệt mới được tông môn cho rằng xứng đáng với năm tiếng chuông.
Rất đông tầm mắt dừng trên người Lâm Thần với đủ loại cảm xúc khác nhau.
Đây mới thật sự là ai cũng ngắm nhìn!
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhỉ, bước chân vững vàng đi theo sau Từ Khôn.
Nuốt Nuốt đứng trên vai Lâm Thần với vẻ đắc ý dào dạt.
Bên kia, Tô Vũ Vỉ đã về tới trong phòng.
“Tiếu thư làm vậy thì hắn sẽ rất khó sống trong tông môn.” Dì Liên cười khổ.
Ly Hỏa tông là tông môn đứng đầu Hội Ngũ Quốc, đệ tử nào cũng anh dũng hiếu chiến.
Nếu người có thể dẫn tới năm tiếng chuông xuất hiện thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách đánh nhau với hắn.
Bọn họ xem như là luận bàn. Nhưng sự thật là ai cũng mang trong mình lòng hiếu thắng.
“Cứ để hắn khó sống đi. Hắn chính là cháu trai của Lâm Thiên Mệnh, đâu có đơn giản như mặt ngoài.”
Tô Vũ Vi hơi nheo đôi mắt đẹp lại, bên trong là vẻ sâu xa không phù hợp với tuổi tác: “Hơn nữa, Lâm Thiên Mệnh để lại cho ta một số lời nói trong bài vị, ông ấy đang cố ý rèn luyện thằng nhãi kia đây.”
Dì Liên gật đầu. Bà vốn cảm thấy Lâm Thần không hề có tư cách so sánh với Tô Vũ Vỉ. Có điều, hiện giờ xem ra là chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Hóa ra Lâm Thiên Mệnh lạỉ cực kì coi trọng đứa cháu trai kia.
Người có thể được ông ấy coi trọng, thành tựu trong tương lai sẽ không kém.
Từ Khôn dẫn Lâm Thần đi tới ngọn núi nơi đệ tử ngoại môn ở, xếp một chỗ sân trống cho bọn họ.
“Tỷ ngủ ở đây đi, đệ ngủ chái nhà là được rồi”
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Sắc mặt Lâm Ninh Nhi hồng hào hơn hai ngày trước nhiều, hô hấp cũng không còn yếu ớt nữa.
“Một vị thiên kiêu có thể dẫn đến năm tiếng chuông lại chỉ là một đệ tử ngoại môn, còn bị xếp ở nơi này…”
Từ Khôn cảm khái: “Không biết Liên tỷ nghĩ gì nữa…
Hắn ta không biết người ra lệnh kéo năm tiếng chuông chào đón Lâm Thần không phải là Liên Thanh, mà là Tô Vũ Vi.
“Tông môn không có nhiều lễ nghi phiền phức, mọi người đều một lòng một dạ tu luyện, cho nên ngươi đừng gây nhiều áp lực cho bản thân mình.”
Từ Khôn nói: “Ta nghe nói ngươi từng bị Phong Bất Diệt hủy bỏ tu vi, sau này thay đổi một con huyễn thú mới có thể tu luyện khôi phục tu vỉ lần nữa, cái loại trạng thái này của ngươi rất dễ khiến căn cơ không ổn định, vì vậy đừng sốt ruột.”
“Cảm ơn Từ trưởng lão.” Lâm Thần gật đầu.
Sau khỉ Từ Khôn đi rồi, Lâm Thần đi vào chái phòng, ngồi xếp bằng tu luyện.
Bên ngoài sân hắn đã có nhiều đệ tử vây quanh.
“Thằng nhãi bên trong thật sự dẫn tới nám tiếng chuông hả?”
“Không thể nào, đây là ngọn núi nơi đệ tử ngoại môn ở mà?”
“Thiên kiêu có thể dẫn tới năm tiếng chuông tuyệt đối không thể là đệ tử ngoại môn. Có phải là tông môn nhầm rồi không?”
Đám đệ tử nhìn nhau, ai cũng rất hoang mang.
“Tụ tập ở đây còn ra thể thống gì nữa? Mau cút đi tu luyện cho ta!” Một tiếng hét lớn vang vọng ngoài sân.
Đám đệ tử lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng giải tán.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn xụ mặt đỉ vào sân Lâm Thần.
Lâm Thần mở to mắt, nhanh chóng mở cửa phòng: “Xin hỏi tiền bối tới đây làm gì vậy?”
“Ta tên Viêm Lâm, là một trong các trưởng lão nội môn Ly Hỏa tông. Trưởng lão nội môn có tư cách thu đồ đệ, ngươi muốn làm đồ đệ ta không?” Người đàn ông trung niên nói năng rõ ràng, trên mặt lại không có một chút cảm xúc, vừa tới là hỏi thẳng vào vấn đề.
Lâm Thần ngẩn ra, mình vừa gia nhập tông môn là có người tới tận cửa muốn làm sư phụ mình?
‘Viêm Lâm, ngươi có xấu hổ hay không hả?”
“Sao ngươi có thể đi giành thiên kiêu như vậy chú?”
Bên ngoài lại vang lên hai giọng nói.
Một ông cụ tóc bạc và một người đàn ông đồ xanh lần lượt đỉ vào.
“Lưu trưởng lão, Hoắc trưởng lão, tốc độ của các vị cũng nhanh không kém!”
Viêm Lâm xụ mặt nói: “Nhưng chuyện gì cũng phải theo thứ tự trước sau. Ta tới trước, tất nhiên là có quyền ưu tiên.”
Ông cụ tóc bạc tên Lưu Nguyên. Người đàn ông đồ xanh tên Hoắc Phong. Cả hai người đêu là trưởng lão nội môn Ly Hỏa tông.
“Quyền ưu tiên là cái thứ gì, giành đồ đệ
đấy mà, người nào ra điều kiện tốt thì người ta sẽ bằng lòng theo người đó thôi, đúng không hả, tiểu hữu?”
Lưu Nguyên cười tủm tỉm: “Bổn trưởng lão cái gì cũng không nhiều, chỉ có tài nguyên tu luyện là nhiều thôi. Chỉ cần ngươi làm đồ đệ ta, thì ta sẽ bao hết mọi tài nguyên tu luyện”
Hoắc Phong cũng vội nói: “Bọn họ ra điều kiện gì thì ta cũng ra được!”
Ngay lúc ba người sốt ruột giành đệ tử, một giọng nói vang lên từ ngoài sân.
“Các vị về đi, hắn không bái sư!”
Nqhe vậy, cả ba nqười đêu sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK