Sau khi có thể chất đặc thù, Lâm Thần tiến bộ cực kì nhanh chóng.
Một người một cây cộng tu, điên cuồng đoạt linh khí giống như là cá voi hút nước.
Đúng vậy, chỗ này thậm chí có thể dùng chữ “đoạt” để hình dung.
Thật sự là quá khoa trương rồi!
Mặt trời chiều ngã về tây.
Mười mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, tựa như tiếng sấm sét nổ trên mặt đất.
Lúc Lâm Thần mở mắt ra lần nữa, hắn có thể cảm nhận được lực lượng sắp tràn ra khỏi cơ thể.
Trong lúc vô tình, tu vi của hắn đã về tới cảnh giới Địa Linh.
“Dựa theo tốc độ hiện nay, bảy ngày nữa ta ít nhất có thể đạt tới tầng ba cảnh giới Địa Linh.”
Lâm Thần siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
Tuy rằng chưa khôi phục đến mức thực lực cao nhất, nhưng mà tốc độ tăng cấp đã rất ghê gớm rồi.
Mà tất cả những thứ này đều nhờ vào cây non.
“Được rồi, đạt tới cảnh giới Địa Linh là có thể bắt đầu đi săn giết yêu thú.”
Cây non vẻ mặt khoe khoang: “Còn nữa, mới tăng lên có một chút thôi mà, ngươi sắp được nhìn thấy bản lĩnh thật sự của Thụ ca ta rồi, chúng ta đi sâu vào núi Tử Liên chém giết cho đã đi!”
Lâm Thần không nói gì nhiều: “Đi thôi!”
Núi Tử Liên là một dãy núi liên miên phập phồng, có rất nhiều yêu thú sinh sống, cực kì nguy hiểm.
Không đạt tới cảnh giới Địa Linh là rất khó đi sâu vào bên trong.
Lâm Thần vừa mới đi vào trong không được bao lâu đã nghe thấy tiếng rít gào của yêu thú.
“Bên trái phía trước, cách hơn tám trăm mét, vài giây sau sẽ đánh tới.”
Cây non ngồi bắt chéo chân trên vai Lâm Thần.
Nó có thể cảm ứng được mọi thứ thông qua cây cối. Ở trong núi sâu rừng già, nó như có được vô số đôi mắt, bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể giấu được nó.
“Ngươi đánh hay là ta đánh?” Cây non cười hỏi một câu.
“Ta đánh!” Lâm Thần tụ tập linh khí, vẻ mặt lạnh lẽo.
Rất nhanh sau đó, một con báo săn hung ác lao ra khỏi rừng cây.
Nó đi lại với tiếng bước chân rất nhỏ. Chỉ khi đến khoảnh khắc cuối cùng, nó mới đột nhiên nhảy mạnh lên vồ mồi, khiến người ta khó mà đề phòng được.
Chạy nhanh như gió, khuôn mặt dữ tợn, mở to miệng máu cắn xé lại đây.
Báo Đốm, tầng một cảnh giới Địa Linh.
“Bịch!”
Lâm Thần giơ tay đấm một quyền vào giữa mặt Báo Đốm.
Báo Đốm bị đấm ngã lăn ra đất, đau đến mức run rẩy rít gào.
Lực lượng của một quyền kia không hề thấp.
Nửa bên gò má của Báo Đốm bị đấm lõm vào trong, máu tươi liên tục chảy ra từ hốc mắt.
Lâm Thần bị sức giật giật lùi ra vài bước. Nhưng hắn rất nhanh bày ra tư thế đánh nhau tiếp theo, đi lên phía trước vài bước, dùng một tay chém xuống, lực lượng đáng sợ chém đứt cổ Báo Đốm.
Xương cốt sắc nhọn đâm thủng làn da, máu chảy đầm đìa.
“Đừng giết, giết là lãng phí lắm, hút khô nó đi!” Cây non vội vàng quơ chân múa tay chỉ huy.
“Ngươi muốn ăn thì lại ăn đi!” Lâm Thần dừng tay lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Hắn vẫn có chút không chấp nhận được việc hút sinh cơ để tăng tu vi.
Để cây non hút cũng được rồi, dù sao thì bọn họ đều dùng chung linh khí trong cơ thể.
“Sao trước đó hút sinh cơ của Lâm Nhất Long, ta không thấy ngươi do dự? Loại hành vi này của ngươi chính là làm ra vẻ!”
Cây non bĩu môi, cũng không ngại mà biến ra vài sợi dây leo quấn quanh đầu Báo Đốm.
Mấy giây sau, Báo Đốm chỉ còn lại một tấm da khô quắt.
“Chậc, thoải mái quá đi!”
Cây non duỗi thẳng tứ chi, cả người có vẻ cao hơn một chút.
Linh khí trong cơ thể cũng tăng lên không ít.
Lâm Thần tiếp tục chạy nhanh vào trong núi sâu.
Hắn chỉ có bảy ngày thôi. Mỗi khi hắn tăng lên một tầng, hắn sẽ ít đi vài phần nguy hiểm.
Lâm Hồng Bân là kẻ mạnh nhất nhà họ Lâm, tu vi khoảng tầng sáu cảnh giới Địa Linh, không dễ chọc một chút nào.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đêm khuya im ắng.
Lâm Thần ngồi trên nhánh cây cao hơn mười mét, thân trên ở trần, để lộ ra cơ bắp vạm vỡ.
Liên tục giết chóc và cắn nuốt khiến tu vi của hắn tăng lên tới tầng hai cảnh giới Địa Linh.
Tăng lên nhanh hơn nhiều so với suy đoán.
Toàn thân hắn thoang thoảng mùi máu tanh. Những con yêu thú cảnh giới thấp thường bị hơi thở trên người hắn dọa chạy trước khi hắn tới gần.
Mỗi khi vào đêm, khí độc dày đặc sẽ nổi lên trong núi Tử Liên.
Côn trùng độc bò lổm ngổm khắp nơi khiến người ta không thể không đề phòng.
Ngự thú sư bình thường muốn qua đêm trong núi Tử Liên thì chắc chắn phải nhóm lửa xua đuổi côn trùng độc. Còn Lâm Thần thì không cần.
Mùi máu tươi quanh quẩn trên người hắn đã đủ để xua đuổi mọi côn trùng độc.
“Có người tới!”
Trong bóng đêm, Lâm Thần mở to mắt, trong mắt lập lòe ánh sáng.
Theo thời gian trôi qua, hắn cũng đã học được bản lĩnh của cây non.
Ở trong đất trời, chỉ cần là nơi có cây cối thì hắn sẽ như có thêm đôi mắt có thể nhìn rõ mọi thứ.
“Có vẻ khá đông người.”
Lâm Thần nín thở, hoàn toàn ẩn mình vào trong bóng đêm.
Một nén nhang sau, hơn mười người đệ tử trẻ tuổi chạy đến từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ tụ tập ngay tại mảnh đất trống dưới chân Lâm Thần, nhóm lửa trại, nướng thịt ăn.
Bọn họ vừa uống rượu vừa cười nói.
“Lưu huynh, hôm nay huynh thu hoạch được gì rồi?”
“Haizz, đừng nói nữa, chẳng thu hoạch được gì cả.”
“Ta cũng vậy, khó lắm mới chém giết được hai con yêu thú tầng chín cảnh giới Nhân Linh, lại bị người ta đoạt mất, thật là xui xẻo!”
“Các ngươi có phát hiện là hôm nay yêu thú trở nên rất ít hay không?”
“Đúng vậy, chạy nửa ngày cũng không thấy con nào.”
Những tên đệ tử trẻ tuổi kia vừa uống rượu vừa than phiền.
Lâm Thần đứng ở trên cây, lẳng lặng nhìn tất cả.
Hắn đã từng gặp khá nhiều người trong số đó.
Ngoại trừ Vân Thành ra, thì còn có một số thiếu gia đến từ các gia tộc ở Lâm Thành.
Trông bọn họ có vẻ rất quen thuộc, chắc là đang tham gia một cuộc săn thú nội bộ.
Sau khi than phiền xong, bọn họ lại nói tới một chuyện đang nổi bật gần đây tại Vân Thành.
“Ta nghe nói Lâm Ninh Nhi sắp gả vào nhà họ Trương, mà đại thiếu gia nhà họ Trương lại có một vài đam mê đặc biệt, thường xuyên chơi chết tỳ nữ, tin này là thật hay giả vậy?”
“Ha ha, tất nhiên là thật rồi, Lâm Ninh Nhi gả đi, chắc là phải chịu cảnh sống không bằng chết.”
“Tuy rằng Lâm Ninh Nhi là một kẻ bệnh tật, nhưng mà nàng ta lại rất xinh đẹp, nhất là cái vẻ đáng thương trên người nàng ta, chậc chậc…”
“Mà tên Lâm Thần kia cũng chẳng đáng mặt đàn ông, tỷ tỷ hắn sắp rơi vào miệng cọp rồi mà không thấy mặt mũi hắn đâu cả.”
“Ha ha, nghe nói đại trưởng lão nhà họ Lâm đang tìm hắn ở khắp nơi, hắn dám ngoi đầu lên thì là chết chắc rồi.”
Có vài người cứ uống rượu vào là trở nên không chút kiêng dè.
Nói năng trêu ghẹo bất chấp.
“Nhà họ Lâm cũng thật là, dù nói thế nào thì Lâm Ninh Nhi cũng là đại tiểu thư, đi gả cho Trương đại thiếu làm thiếp đã là mất mặt lắm rồi, nếu còn bị Trương đại thiếu chơi chết nữa thì chẳng phải là không còn chút mặt mũi nào hay sao?” Một vị thiếu gia đến từ Lâm Thành cảm khái.
“Mất mặt? Mất mặt cái gì chứ?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, vài người đi ra từ trong bóng đêm.
Thanh niên dẫn đầu mặc bộ đồ đen và có ánh mắt sắc bén.
Hắn ta là Lâm Minh Huân, con trai duy nhất của nhị trưởng lão nhà họ Lâm.
“Huân thiếu!”
Thấy Lâm Minh Huân tới rồi, đám người đang nói chuyện đều thành thật câm miệng.
“Có lẽ là thân phận tỷ tỷ Lâm Thần của Lâm Ninh Nhi đã từng rất nổi bật.”
Lâm Minh Huân cười lạnh: “Nhưng bây giờ nàng ta ở nhà họ Lâm ta còn chẳng bằng một tỳ nữ. Là nàng ta trèo cao gả vào nhà họ Trương. Về phần nhà họ Trương đối xử thế nào với nàng ta, thì có liên quan gì đến nhà họ Lâm ta chứ? Người nhà họ Lâm tuyệt đối không quan tâm tới sống chết của nàng ta!”
“Một người ngay cả heo chó cũng không bằng thì có tư cách gì được nhà họ Lâm coi trọng?”
Lâm Minh Huân cười nhạo, nói với vẻ dửng dưng.
Phần lớn thanh niên gật đầu phụ họa.
Lúc này, bóng dáng đang giấu trong đêm kia trở nên tàn nhẫn như sát thần địa ngục, trong mắt lộ ra sát khí lạnh thấu xương, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.