• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái này dáng người không tồi, trước vểnh sau cong, muốn cái gì có cái đó. Sao, cậu có muốn ra tay không?” Bạch Đường Sinh huýt sáo với Ô Bách Chu bên cạnh.

“Không được, cậu thích cậu lên, đừng kéo tôi vào.” Ô Bách Chu lùi về sau một bước.

“Chậc, cái tên này sao lại như thế nhỉ, thú vui của đàn ông cũng chỉ có tiền tài người đẹp. Cậu coi tiền như rác rưởi, coi mỹ nữ như không tồn tại…” Bạch Đường Sinh cười khoa trương một cái: “Cậu không phải là gay đấy chứ?”

Ô Bách Chu liếc mắt nhìn cậu: “Đúng vậy, cậu tính làm sao?”

“Không làm sao không làm sao…” Bạch Đường Sinh cười hì hì nói: “Nếu cậu là gay thì tôi lên, gần quan được ban lộc sao, có khuôn mặt và dáng người này của cậu tôi có thể vì cậu mà cố cong đi một chút…”

Ô Bách Chu liếc mắt nhìn cậu, đang muốn nói gì đó, di động trong túi Bạch Đường Sinh lại vang lên. Sau khi cậu nhấc máy, bên kia là giọng nói hoang mang thất thố: “Con ơi con mau về đi, ba con xảy ra chuyện rồi!”

“Cut!” Yến Chập ngồi trên ghế lười biếng nói: “Quay cho hai người đúng là nhẹ nhàng.”

Ô Bách Chu vặn một chai nước đưa đến tay Bạch Đường Sinh, phớt lờ Yến Chập bên cạnh: “Uống chút nước đi.”

“Đã tháng chín rồi, sao còn nóng như vậy.”

Bạch Đường Sinh còn đỡ, không ra mồ hôi gì, làn da của lại Ô Bách Chu nổi lên một tầng nước mỏng, khiến da hắn càng thêm trắng, cứ như phát sáng vậy.

Cậu rút tờ giấy nhẹ nhàng vỗ lên mặt Ô Bách Chu, thấm hết mồ hôi. Ô Bách Chu yên lặng đứng ở đó, chẳng hề nhúch nhích.

“Là cậu ta không có tay hay là chúng tôi không có chuyên viên trang điểm vậy?” Khóe miệng Yến Chập co giật: “Hai người là hà hiếp tôi không có vợ ở đây, mấy ngày nữa cô ấy tới tôi khoe (ân ái) chết hai người.”

Bạch Đường Sinh còn nhớ vợ của Yến Chập tên là Trương Ninh Na. Tuy bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng đôi khi cũng sẽ tán gẫu vài câu trong nhóm WeChat tình nhân kia: “Chị Ninh Na gần đây đang ở nước ngoài đi trình diễn thời tranh đúng chứ?”

“Đã kết thúc rồi.” Yến Chập gục đầu xuống bàn: “Mai cô ấy lên máy bay về, sau đó đến ở với tôi mấy ngày rồi đi…”

“Cũng không còn cách nào, người mẫu mà, chính là như vậy.” Bạch Đường Sinh nhịn cười: “Thật sự không được thì anh đừng làm đạo diễn nữa, ứng tuyển làm trợ lý chị Ninh Na đi, như vậy thì ngày nào cũng có thể gặp.”

“Thật ra tôi cũng có nghĩ tới.” Yến Chập chống cái hông mỏi: “Nhưng cô ấy không thích cứ dính lấy nhau, thích độc lập giữ khoảng cách một chút, nói là như vậy mới không dễ chán ngán.”

Ánh mắt Yến Chập quét mắy vòng giữa Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu: “Cho nên hai người các cậu không cần dín chặt lấy nhau như vật đâu biết không, đỡ cho có ngày không còn thấy mới mẻ nữa… Đàn ông ấy mà, đều là sinh vật có mới nới cũ…”

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Ô Bách Chu, Yến Chập vươn ngón trỏ làm động tác khóa miệng*.

(*) raw chỗ này là 在嘴巴比了个叉, t đang hơi chém ấy chứ câu này kh hiểu nghĩa là gì.

Cảnh tiếp theo đã bố trí xong, hai người dặm lại trang điểm xong thì bắt đầu quay.

“Action!”

Bạch Đường Sinh nhận được điện thoại của mẹ thì vội vã chạy về nhà, lại được mẹ báo rằng cha cậu đã mất tích sắp được một ngày rồi. Không tìm thấy người, điện thoại gọi cũng chẳng nhận, không có ai biết ông đã đi đâu.

Bạch Đường Sinh không biết phải làm sao, cậu không biết người cha thân là giáo viên nhân dân rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra cái gì.

“Trước tiên cứ báo cảnh sát đi.” Ô Bách Chu đi cùng đề nghị.

Bạch Đường Sinh gọi điện báo cảnh sát xong, cảng sát vào nhà cậu tiến hành điều tra, lại phát hiện địa điểm cuối cùng cha cậu đến là trường cấp 3 ông nhậm chức, sau đó thì mất tung tích.

Ngày hôm sau, nhà Bạch Đường Sinh nhận được một bưu kiện, vừa mở ra đã thấy bên trong có một đốt ngón tay, trên đó còn có một cái nhẫn vàng, đó là của cha cậu.

Sắc mặt Bạch Đường Sinh tái nhợt suýt nữa ngã khụy, lại bị Ô Bách Chu ở phía sau đỡ lấy eo: “Không sao chứ?”

“Không sao…” Bạch Đường Sinh nắm lấy cánh tay Ô Bách Chu, trên vẻ mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Làm sao đây… Tôi nên làm gì bây giờ, cha của tôi rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

“Sẽ không sao đâu, chúng ta đến đồn công an trước, giao kiện hàng này cho cảnh sát, bọn họ nhất định có thể giúp cậu tìm được cha mình.”

“Được…”

Bạch Đường Sinh thất hồn lạc phách vô thức nghe theo ý kiến của Ô Bách Chu, lại không thấy được ánh mắt u ám của Ô Bách Chu giấu trong bóng tối.

Vì Ô Bách Chu chỉ có thời gian hơn một tháng, cho nên mọi cảnh diễn đều lấy hắn làm chủ mà quay trước. Nhưng nhìn chung cũng vẫn còn thanh nhàn, không tính là quá gấp.

Vợ của Yến Chập quả nhiên qua hai ngày đã tới, trước đây Bạch Đường Sinh chỉ từng thấy trên ảnh chụp, lần này được gặp người thật, phát hiện Trương Ninh Na khi đeo giày cao gót vào cũng không thấp hơn cậu bao nhiêu.

Bạch Đường Sinh năm trước chỉ có khoảng 183, năm nay Ô Bách Chu từng giúp cậu đo một lần, có vẻ như lại cao thêm một centimet. Giày cao gót của Trương Ninh Na độ khoảng tám centimet, nói cách khác cô cao ít nhất 172 trở lên.

“Đeo cao như vậy không mệt chết em.”

Yến Chập vẫn rất xót vợ, trực tiếp kéo người ngồi xuống giúp cô cởi giày ra xoa chân, lại cầm đôi dép lê thoải mái đến cho Trương Ninh Na thay.

“Bên ngoài Đường Sinh còn đẹp hơn trên màn ảnh đó nha…” Sau khi Trương Ninh Na thay giày thì thấp đi không ít, khí thế cũng yếu đi đôi chút: “Cái làn da này là muốn chị ghen tị chết sao…”

“Làn da của chị Ninh Na rất đẹp.” Thật ra Bạch Đường Sinh không hề nói quá, da của Trương Ninh Na không phải là rất chăn, nhưng lại chẳn hề có lỗ chân lông, rất bóng láng.

“Nếu con chị về sau đẹp được một nửa của cậu thì tốt rồi…”

Ô Bách Chu bên kia vừa vặn kết thúc một cảnh quay, đi tới chào hỏi với Trương Ninh Na: “Đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Trương Ninh Na chuyển vài vòng giữa hai người, vẻ mặt tiếc nuối: “Bây giờ trai đẹp đều tiêu thụ lẫn nhau sao, gen tốt như vậy mà lãng phí hết rồi…”

Nói rồi ánh mắt cô sáng lên: “Hai người các cậu có ý định muốn có con hay không, chị có quen người mang thai hộ…”

Còn chưa nói xong, cô đã bị hai người cùng ngắt lời nói: “Không có ý định.”

“Được rồi… Hai ngươi nếu có con chắc chắn là rất đẹp…” Trương Ninh Na có chút tiếc nuối: “Nhưng mà không cần đứa nhỏ cũng tốt, nuôi nấng thật sự rất phiền phức.”

Vẻ mặt Yến Chập cạn lời: “Em tưởng ai cũng như em à, nuôi con mà như nuôi thú cưng vậy, khi thích thì ôm một cái, không thích lại hận không thể tiễn nó đi luôn.”

Bạch Đường Sinh đã từng thấy con của hai người, là một nhóc bảnh nhí, cậu đột nhiên có chút tò mò hỏi: “Nếu như anh không gặp em, em nói là nếu như nhé, vậy thì anh định bao nhiêu tuổi kết hôn?”

Ô Bách Chu không thích giả thiết này: “Kết hôn không phải là chuyện thiết yếu trong đời tôi, nếu như vẫn không gặp được người hợp ý — mãi không gặp được em, có lẽ đời này tôi cũng sẽ không kết hôn.”

“Em cũng vậy.”

Bạch Đường Sinh nhân lúc không ai đến đây, hôn một cái lên khóe môi Ô Bách Chu.

Cậu biết lời Ô Bách Chu nói là lời thật lòng. Nhớ tới đời trước, Ô Bách Chu đã 34 rồi, vẫn giữ mình trong sạch như cũ, tốt tiếng trong giới, chẳng hề có chút tin đồn không sạch sẽ nào.

Tháng chín tháng không chỉ nóng mà còn bức bối khó chịu. Bạch Đường Sinh nhiều lần bảo Hà Nhiên giúp cậu mua trà chiều, đồ uống lạnh mời nhân viên đoàn phim uống.

Nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nhân viên đoàn phim nhìn thấy cậu và Ô Bách Chu thân thân mật mật cũng sẽ không nhìn nhiều, nói cách khác, đôi khi còn trêu ghẹo mấy câu.

Có Bạch Đường Sinh ở đây, Ô Bách Chu nhìn cũng không còn lạnh lùng xa cách như vậy nữa. Bọn họ cũng dám nói vài câu vui đùa, đôi khi Ô Bách Chu còn đáp lại.

Hôm nay là cảnh diễn chung cuối cùng của Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh, cách khi cha của Bạch Đường Sinh mất tích đã một tuần. Ban đầu cậu từng hoài nghi rất nhiều người, người mẹ có tình cảm không tốt với cha, bạn gái thái độ kỳ lạ…

Nhưng cuối cùng vào buổi tối hôm đó, cậu ngồi trên giường nhìn nửa bên người của Ô Bách Chu chìm trong bóng tối, đột nhiên giật mình nhận ra. Dường như từ trước đến nay cậu chưa từng hoài nghi người anh em này của mình.

Cậu nhớ quá trình hai người quen biết cho đến nay, mới đột nhiên nhận ra, Ô Bách Chu tính tình lạnh nhạt từ lần đầu tiên gặp mặt đã chủ động tiến lên nói chuyện với cậu. Hai người luôn cố ý vô tình mà đụng phải nhau… Cậu không biết quá khứ của Ô Bách Chu, không biết bối cảnh gia đình hắn, cũng không biết hắn làm gì…

Nghĩ đến đây, cả người cậu toát mồ hôi lạnh.

Cảnh diễn này cần cảm xúc bùng nổ mãnh liệt, sau khi Ô Bách Chu phát hiện Bạch Đường Sinh hoài nghi mình, liền kể với cậu một câu chuyện cũ. Bạch Đường Sinh từ lời của Ô Bách Chu chậm rãi khâu nên chân tướng sự việc xảy ra.

Ô Bách Chu đã từng là học sinh của cha cậu, mối tình đầu của hắn cũng vậy, nhưng quan hệ của hai người bị cha cậu phát hiện báo cho nhà trường, Ô Bách Chu bị chuyển trường.

Vài năm sau, Ô Bách Chu học đại học trở về muốn tìm lại mối tình đầu, song phát hiện mối tình đầu đã chết, là tự sát, cách khi hắn chuyển trường năm đó không quá một tuần.

Hắn hiểu tính cách của mối tình đầu, biết cô không thể nào tự sát, cho nên trong lúc ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn hỏi thăm rất nhiều bạn học năm đó, có được tin tức hữu dụng duy nhất chính là năm ấy sau khi hắn chuyển trường, mối tình đầu của hắn và giáo viên cấp ba của bọn họ rất gần gũi.

Vì để tìm kiếm chân tướng năm đó, vì để tìm ra nguyên nhân tự sát của mối tình đầu, hắn từng bước một điều tra, chậm rãi tiếp cận Bạch Đường Sinh, sau đó phát hiện chân tướng. Thì ra sau khi hắn đi, mối tình đầu đã bị thầy giáo cưỡng hiếp, chụp ảnh thỏa thân để uy hiếp hăm dọa cô gái ấy liên tục phát sinh quan hệ không chính đáng với y.

Vì để cha Bạch Đường Sinh chịu trừng phạt, hắn lên kế hoạc bắt cóc y, hơn nữa còn dẫn dắt cảnh sát tham gia điều tra, khiến một mặt đen tối không để ai biết của người thầy cấp ba năm đó hoàn toàn bại lộ.

Sau khi hai người giằng co xong, hai mắt Bạch Đường Sinh phiếm hồng. Một mặt vì lòng tin của mình mà cảm thấy ngu xuẩn, một mặt lại vì mọi chuyện Ô Bách Chu làm với cha mà cảm thấy phẫn nộ.

Cậu tung một đấm qua, hai người ẩu đả trên mặt đất, Ô Bách Chu luôn lạnh lùng lần đầu tiên lộ ra cảm xúc chân thật của bản thân. Hai mắt hắn đỏ bừng, đầu gối đè lại hai chân Bạch Đường Sinh, một tay cố định hai cổ tay cậu trên đỉnh đầu.

“Đây là ông ta xứng đáng, là báo ứng của ông ta!”

“Cut!”

Trương Ninh Na ở bên cạnh Yến Chập che miệng cười: “Tư thế này của bọn họ thật sự là đánh nhau sao, anh chắc chắn không phải là để làm một “nháy” đấy chứ?”

Khóe miệng Yến Chập run rẩy: “Một phụ nữ như em có thể nói chuyện thanh lịch chút không. Cái gì mà làm một “nháy”? Tôi cùng mời cả hai đến làm gì, cũng đâu phải để khán giả xem bọ họ đánh nhau.”

Y cười tủm tỉm nói: “Bây giờ người xem rất thích cái kiểu cốt truyện mờ ám tương ái tương sát thế này đấy được không.”

Bạch Đường Sinh được Ô Bách Chu kéo lên từ trên mặt đất lên, Ô Bách Chu ngồi xổm người xuống, vén ống quần Bạch Đường Sinh lên, xoa bắp chân cậu: “Đập có đau không?”

Vừa rồi khi đầu gối Ô Bách Chu áp xuống, lực đạo không hề thu liễm, có chút mạnh tay.

Xung quanh đã có vài ánh mắt của nhân viên đoàn phim phóng đến, Bạch Đường Sinh níu Ô Bách Chu: “Không sao, em có mỏng manh vậy à?”

Trương Ninh Na che miệng xì cười một tiếng: “Phòng nghỉ có thuốc tiêu bầm, không yên tâm có thể thoa một chút.”

Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Không cần, chỉ đập có một chút, chẳng có cảm giác gì.”

Bạch Đường Sinh kiên trì nói không có cảm giác ngày hôm sau cẳng chân đã nổi một mảng xanh, sắc mặt Ô Bách Chu rất không tốt mà xoa thuốc cho cậu: “Không phải nói không cảm giác sao?”

Bạch Đường Sinh cười khổ dỗ dành: “Thật sự không có cảm giác gì mà, ai biết sẽ bầm đâu, chắc qua vài ngày là tan thôi.”

Ô Bách Chu ôm cậu hôn một cái: “Tôi đi trang điểm, em đừng chạy lung tung.”

“Ừ ừ.”

Hôm nay là cảnh cuối cùng của Ô Bách Chu, hắn bị cảnh sát phát hiện hành vi phạm tội, bị cảnh sát đuổi đến một nóc nhà khu dân cư.

Hắn cũng không để tâm đến việc bị bắt, chỉ là vẫn chưa phải bây giờ, cho nên muốn chạy thoát chỉ có một cách, đó chính là từ nóc nhà này nhảy qua nóc nhà khác, trốn thoát từ bên đó.

Khoảng cách chữ hai mái nhà khá xa, khi quay cũng phải treo dây thép, Ô Bách Chu từ trước đến nay không có thói quen dùng thế thân.

Bạch Đường Sinh không đến trường quay của Ô Bách Chu, ở chỗ cậu còn phải quay một cảnh dài mấy chục giây.

Có lẽ là do thời tiết quá nóng, trong lòng cậu bức bối khó chịu, sau khi quay xong ngực cậu lại bắt đầu đập mãnh liệt.

Trường quay của Ô Bách Chu cách nơi này một khoảng, là mượn hai căn nhà của đoàn phim bên cạnh mà quay. Bạch Đường Sinh vội vã chạy tới nơi, cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt vội vàng hoảng hốt đi tới.

Người này là một khuôn mặt xa lạ, ở đoàn phim một tháng, Bạch Đường Sinh cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.

Người này nhìn thấy cậu thì thoáng sửng sốt, tổ trưởng tổ đạo cụ bên kia vừa hay đi đến, chuẩn bị lên lầu: “Không phải cháu nói phải đi về à, sao lại chạy đến đây?”

Sau khi người nọ đi, tổ trưởng tổ đạo cụ lại giải thích với cậu: “Đây là cháu trai tôi, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng, mấy hôm trước nói với tôi muốn nhìn thử minh tinh ngoài đời. Tôi cứ bị nó nhùng nhằng còn cách nào, để cho nó đến đây một ngày.”

Bạch Đường Sinh khẽ nhíu mày, trên lý thuyết thì đoàn phim không thể có nhân viên bên ngoài, song tường tận trên thực tế cũng không nghiêm ngặt như vậy.

Cậu không nói gì nữa, lập tức lên tòa nhà. Tòa nhà này cũng không cao lắm, chỉ có năm tầng, cũng không có thang máy, cậu chỉ có thể leo lên từng bước một.

Thời tiết lại nóng, leo lầu mệt đến không chịu được, trán Bạch Đường Sinh cũng đã phủ kín mồ hồi, nhưng cậu không dừng lại nghỉ ngơi. Bước chân càng lúc càng nhanh, cậu cảm giác trái tim mình phát ra tiếng đập “thịch”, “thịch”, nện vào thành cơ thể.

Tổ trưởng tổ đạo cụ ở phía sau đã leo đến mức thở hồng hộc: “Thầy Bạch, cậu đi cũng quá nhanh rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK