• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đây Bạch Đường Sinh không có động tĩnh gì, nhiệt độ cậu ban đầu từ mặt nước ầm ầm biến thành hiện tại thỉnh thoảng lại dậy một cơn sóng.

Chuyện này cũng không có gì không tốt, nhiệt độ ổn định lại, cũng sẽ để lại một nhóm fan thật sự thích mình.

Chỉ là Bạch Đường Sinh mới xuất viện, show tạp kỹ trước kia đã sắp phát sóng.

Với biệu hiện trong chương trình của cậu và Ô Bách Chu, hot search mấy ngày tới sợ là phải bị chiếm hết.

Bạch Đường Sinh vô cùng bình tĩnh mà nằm trong phòng ngủ chính, có điều hai tên đàn ông trẻ tuổi, bình tĩnh nằm chung cũng có thể dễ dàng lau súng cướp cò.

Dì Mai cũng không nói gì, ngày ngày thấy cậu đi ra từ phòng ngủ chính trên mặt cũng không có phản ứng gì kỳ quái.

Bạch Đường Sinh ngồi xếp bằng trên sô pha, lướt di động, vô tình còn thấy tin tức công ty chủ cũ truyền thông Ma Phách bị thu mua trên Weibo.

Cậu ngẩng đầu hỏi Ô Bách Chu bưng sữa bò nóng tới cho mình, “Ma Phách bị Thâm Ý thu mua sao?”

Ô Bách Chu đưa sữa bò đến tay Bạch Đường Sinh: “Ừm, đã nguội rồi.”

Bạch Đường Sinh vừa uống sữa bò, lại phát hiện cổ đông trước đó tính kế Ô Bách Chu còn dính đến chuyện thuế vụ mà đến cục uống trà vài tháng, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.

Ô Bách Chu ngồi xuống bên cạnh Bạch Đường Sinh, tay vô tình chạm vào đầu ngón chân đặt trên sofa của Bạch Đường Sin: “Sao lại lạnh thế này?”

Tay Ô Bách Chu rất ấm, chạm vào vô cùng thoải mái, Bạch Đường Sinh khẽ cọ vài cái không để bụng nói: “Mùa đông đều thế.”

Ô Bách Chu đứng dậy đi lấy chăn đắp lên nửa người dưới Bạch Đường Sinh, tay cũng mò theo chăn sờ lên bụng Bạch Đường Sinh, cách quần áo nhẹ nhàng xoa xoa.

Bụng Bạch Đường Sinh vẫn ấm, nhiệt độ lòng bàn tay Bách Chu cũng không kém, xoa nhẹ như vậy rất thoải mái.

Bạch Đường Sinh giữ tư thế này, dựa hết nửa thân trên lên người Ô Bách Chu, phía sau lưng lập tức ấm áp dễ chịu, độ thoải mái không hề thua kém với trời lạnh nằm trong ổ chăn.

Ô Bách Chu vui vẻ ôm cậu, khóe miệng mang ý cười: “Cơ bụng em sắp mất cả rồi có biết không?”

Bạch Đường Sinh nhướng mày: “Anh thích có cơ bụng sao?”

Trong khoảng thời gian này Bạch Đường Sinh ăn đồ ngọt khá nhiều, lại không vận động gì, tất nhiên là kém bản thân hai mươi hai tuổi trước kia ngày nào cũng chạy tới chạy lui.

Tay Ô Bách Chu khi có khi không khẽ cọ lên bụng cậu, “Em thế nào tôi cũng thích.”

“Nên rèn luyện thôi.” Bạch Đường Sinh tự vuốt bụng cũng cảm thấy có chút mềm, “Lỡ như về sau đóng phim phải lộ nửa người trên kết quả mọi người phát hiện vậy mà em lại không cơ bụng…”

“Em không rèn luyện cũng không sao.” Đáy mắt Ô Bách Chu nhuốm ý cười, “Dù sao có lẽ sẽ kịch bản lộ liễu như vậy cũng không tới được tới tay em.”

“Không nhìn ra anh là như vậy đấy thầy Ô.” Bạch Đường Sinh dụi phần tóc gáy lên cổ Ô Bách Chu: “Vậy quảng cáo thì sao?”

Ô Bách Chu nghiêm túc: “Quảng cáo nội y cũng không nhận.”

Bạch Đường Sinh vui vẻ: “Vậy còn anh?”

“Tôi cũng thế.” Ô Bách Chu dường như thích hôn vành tai Bạch Đường Sinh đến kì lạ. Hắn dùng răng cọ miếng thịt mềm nhất dưới lỗ tai kia của Bạch Đường Sinh vài cái.

“Nếu em không yên tâm, về sau kịch bản tôi nhận em có thể tự xem qua…”

Vì Ô Bách Chu không hôn nên tai Bạch Đường Sinh bị cắn cũng không thấy ngứa, lại có chút đau đớn nhỏ nhoi kích thích.

Cậu thở dài: “Thầy Ô, Ô Bách Chu.”

“Hửm?”

“Anh có thể xem em là bệnh nhân mới xuất viện mà tha cho em một đường sống được không*.” Bạch Đường Sinh nghiêm túc nói: “Dù sống thanh tâm quả dục nhưng thỉnh thoảng lại bị sờ nắn xoa, còn hạ miệng cắn mấy cái cũng phải phát hỏa chứ?”

(*) Ở đây tác giả dùng 放一马 (fangyima, phóng nhất mã), bắt nguồn từ điển tích Quan Vũ tha chết cho Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau này người ta dùng để chỉ, ẩn dụ việc châm chước, chừa đường sống cho một ai đó^^

Ô Bách Chu nói: “Không phát hỏa mới có vấn đề, vậy không phải chứng minh tôi rất hấp dẫn với em hay sao?”

Bạch Đường Sinh bắt lấy bàn tay sờ loạn của Ô Bách Chu: “Đừng nghịch, show tạp kỹ sắp chiếu rồi, em còn muốn xem thử.”

Ô Bách Chu cũng không định làm gì, chỉ là khi ôm người rồi lại theo bản năng mà muốn sờ sờ cọ cọ. Hai người cứ vậy mà rúc trên sofa, chờ chương trình chiếu.

Hiển nhiên có không ít người cũng chờ xem chương trình giống hai người họ. Trong nháy mắt khi vừa phát sóng, làn đạn* ồ ạt chạy ra.

(*)Phần chữ chạy trên hình họ gọi là làn đạn ấy.

[ A a a a a nhiều năm trôi qua cuối cùng thì cũng được xem show tạp kỹ của thầy Ô! ]

[ Khi nào thầy Ô lên sân khấu vậyyyy! ]

[ Sao Ngụy tỷ của tui vẫn chưa tới? ]

Làn đạn đa số là thảo luận Ô Bách Chu sẽ lên sân theo kiểu gì, còn có một phần là fan Ngụy Lạc, fan Hạ Bạc và Bạch Đường Sinh chiếm một phần nhỏ còn lại.

Minh Triều và Tiêu Duyệt lại không ai nói gì.

Khi thấy Minh Triều hát Quả táo nhỏ, làn đạn cuối cùng cũng chú ý tới nghệ sĩ vừa mới ra mắt này, một đống ha ha chạy đầy ra.

Sau đó khi Bạch Đường Sinh đoán đố vui, một làn đạn Bạch Bạch chạy qua cũng phản ứng vô cùng nhanh chạy qua, khiến đến cả Bạch Đường Sinh cũng cảm giác như có người tiêu tiền tự lăng xê cho cậu.

Sau đó là Bạch Đường Sinh tiến vào, Tiêu Duyệt hỏi câu lưng chừng về đóng phim chung với thầy Ô.

[ Minh Triều sao không cho Tiêu Duyệt hỏi hết đấy? ]

[ Câu hỏi gì mà nhạy cảm như vậy? ]

[ Mấy người kết hợp ngữ cảnh và trọng điểm trên dưới lại đi. Đóng phim, cùng với thầy Ô, có dùng hay không, sau đó Bạch Bạch nói không dùng, nam thần cô rất chuyên nghiệp. Vậy thì còn có thể là hỏi gì nữa, đơn giản chính là cảnh hôn Diều phi lệ thiên có dùng đóng thế hay không. ]

[ Vl! Lầu trên nói có lý, không dùng thế thân chẳng phải là nói thầy Bạch với thầy Ô tự mình ra trận quay cảnh hôn sao? ]

[ Tôi là fan truyện tranh của Diều phi lệ thiên, lặng lẽ nói cho mấy người biết, cảnh hôn trong nguyên tác rất nhiều. Không biết cảnh hôn trong phim bị xóa đi bao nhiêu. ]

Màn ảnh lại chuyển đến chỗ Ngụy Lạc. Bạch Đường Sinh nghe thấy một giọng nói máy móc: “Đoán ra khách mời thần bí của kỳ này có thể vào cửa.”

Ngụy Lạc đầu tiên là đoán các minh tinh hạng nhất, cô nói hết cái tên này đến cái tên khác, đứng ở cửa chưa đến mười phút nói đến miệng lưỡi khô khốc mà vẫn không đúng.

“Giang Trạch Thanh?”

Hệ thống chẳng có chút đả động gì, khuôn mặt Ngụy Lạc dữ dằn nhìn về phía camera, “Không lẽ là ảnh đế Ô, Ô Bách Chu chứ?”

Kết quả lại đúng thật.

[ Ngụy tỷ quá khổ kkk. ]

[ Cái này là ai cũng không đoán nổi mà! ]

[ Fan thâm niên ngần ấy năm tôi đây cũng không ngờ thầy Ô sẽ đến tham gia show này mà. ]

[ Ngụy tỷ nói hơn một nửa các tên tuổi trong giới giải trí rồi ha ha ha ]

Người xem quả nhiên nhạy bén nhất. Mọi người tụ họp, khi Hạ Bạc khen Bạch Đường Sinh trông tinh xảo, liền có một hai làn đạn nói cảm giác Hạ Bạc đối với Bạch Đường Sinh có chút kỳ quái.

Fan Hạ Bạc vẫn chưa kịp phản bác, giây tiếp theo đã nghe Ngụy Lạc nói: “Nhan sắc Tiểu Hạ mới tinh xảo chứ, trắng đến phát sáng.”

Phía dưới là fan Ngụy Lạc chạy ra: [ Với hiểu biết nhiều năm của tôi với Ngụy tỷ, câu này tuyệt đối không phải khen. ]

[ Giống như trên, Ngụy tỷ là không thích đàn ông mặt trắng sao? ]

[ Thầy Bạch cũng đâu có đen đâu. ]

[ Chỉ có tôi là cảm thấy có thể Hạ Bạc đánh nền sao. Dù sao phụ nữ cũng rất nhạy cảm với đồ makeup, có đánh hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay. ]

[ Lầu trên cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy, anh Bạc tôi đắc tội mấy người chỗ nào mà vu oan anh ấy như vậy? ]

[ Anh Bạc tôi là trai thẳng vạn năm, sao có thể lén makeup được! ]

Bạch Đường Sinh nhìn thấy bật cười thành tiếng, trai thẳng? Thật đúng là nhìn không ra.

“Hạ Bạc gần đây không thấy tin tức gì, là đã đóng băng rồi sao?”

Bụng không cho sờ, tay Ô Bách Chu lại cọ lên cằm Bạch Đường Sinh: “Xem như là vậy, tôi đánh tiếng với Diệp Thâm, cậu ta đã không được nhận tài nguyên nữa rồi.”

“Nhưng tha cho cậu ta dễ như vậy lại có chút đáng tiếc.”

Bạch Đường Sinh không hiểu: “Hửm?”

“Đợi mấy ngày nữa, chờ khi chương trình đã chiếu xong…”

Bạch Đường Sinh không hỏi tiếp, bắt đầu tập trung xem show tạp kỹ.

Mãi cho đến đây Ô Bách Chu vẫn chưa lên sân khấu, fan tới vì hắn đã mất bình tĩnh. Cho đến khi mọi người vào phòng, di động truyền ra một câu có thể nói là ôn hòa của Ô Bách Chu: “Mừng về nhà”. Làn đạn nổ tung.

[ Hôm nay là ngày cuồng hoan của fan cp chúng ta! ]

[ Các chị em xông lên! Chính chủ phát đường kìa! ]

[ Câu mừng về nhà này của thầy Ô cũng quá soft rồi đó, thế này ai mà chịu nổi? Tôi thài! ]

[ Chú già này ghẹo người mà không tự biết, tôi đã quyết định nhốt ảnh trong nhà không cho ra ngoài rồi. ]

[ Lầu trên tỉnh dậy, mộng tưởng hão huyền phải kết thúc đi, bây giờ đã là buổi tối rồi. ]

Bạch Đường Sinh cap lại màn bình luận này, cậu nghiêng đầu cười khúc khích nói với Ô Bách Chu: “Fan anh nói anh là chú già kìa.”

Ô Bách Chu dừng lại, một cái tay khác luồn dưới chăn mò vào trong đồ Bạch Đường Sinh, trượt xuống theo hõm eo, “Tôi có phải chú già hay không em không biết sao?”

“Ừm, không chỉ là chú già…” Bạch Đường Sinh vặn éo tránh cái tay dạo chơi khắp nơi kia của Ô Bách Chu: “Mà còn là chú già đã nghẹn rất nhiều năm.”

Ô Bách Chu dùng chút lực bóp chỗ mẫn cảm bên hông Bạch Đường Sinh, Bạch Đường Sinh không chịu được “A” một tiếng, nháy mắt cảm giác được thứ nào đó phía sau đã đứng dậy.

Cậu nhổm người lên, “Em nên ngồi một minhd thôi, ít nhất là không có nguy cơ bị người ta nổ súng bắn chết.”

Tuy Bạch Đường Sinh chưa từng yêu đương, nhưng lời chòng ghẹo là kỹ năng khắc vào trong xương cốt đàn ông, yêu đương vào là bật ra.

Ô Bách Chu không cho Bạch Đường Sinh cơ hội rời đi, vòng lấy eo cậu kéo về. Bạch Đường Sinh ngồi lên đùi Ô Bách Chu, cả người bị ôm trong lồng ngực hắn.

Cậu không thoải mái với tư thế này, giống như con gái vậy. Ô Bách Chu nhanh chóng nhận ra cảm xúc cậu không tốt, ôm cậu đặt sang một bên, nửa người trên cậu dựa vào ngực hắn như trước.

“Ngồi đây xem đi.”

Chương trình trên điện thoại còn đang tiếp tục, Bạch Đường Sinh nghe được giọng nói mang ý cười của Ô Bách Chu trong video: “Phát dục không tồi.”

[ A a a a a a a đây vẫn là thầy Ô của tôi sao? ]

[ Thầy Ô ngay thẳng chính trực đâu rồi, sao lại nói lời như vậy! ]

[ Thầy Ô sao anh lại có thể nhìn lén quần lót người ta! ]

[ Nhất định là tôi điên rồi… ]

[ Thầy Ô bị yêu quái nào bám vào người sao hu hu hu. ]

“Xem trước đó anh để lại ấn tượng gì cho fan đi, nói câu cợt nhả fan cũng không chịu nổi.”

“Cợt nhả gì.” Ô Bách Chu bình tĩnh trả lời: “Giữa bạn bè trêu nhau một chút không phải rất bình thường sao?”

“Có bạn bè nào như chúng ta à?” Bạch Đường Sinh nhướng mày, ý chỉ tư thế của hai người, cả bàn tay vẫn luôn đặt trong áo cậu không rút ra của Ô Bách Chu.

Tới ngày hôm sau, fan đã chết lặng hết. Thầy Ô bị Bạch Đường Sinh nắm lấy cổ tay, thầy Ô và Bạch Đường Sinh đội lốt quay chương trình thật ra là đi dạo phố, sau lại biến thành thầy Ô và Bạch Bạch hoàn toàn không phải đến quay show tạp kỹ mà là đến hưởng tuần trăng mật!

Chương trình phát sóng liên tục mấy ngày, Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu chưa từng vắng mặt trong hot search.

# Bạch Đường Sinh hát siêu hay #

# Bạch Đường Sinh nhặt xương cá cho ảnh đế Ô #

# Bạch Đường Sinh nấu ăn #

……

[ Đây không phải là thầy Ô tui biết… ]

[ Nói xem tình yêu có thể khiến cho người ta thay đổi đến cỡ nào. ]

[ Thầy Ô đối với Bạch Đường Sinh thật quá dịu dàng, Bạch Đường Sinh cũng vô cùng cưng thầy Ô, nấu cơm cho còn nhặt cả xương cá, bảo mẫu cũng không chu đáo như vậy. ]

[ Lầu trên đừng kích thích tôi, làm fan only của thầy Ô nhiều năm nay, tôi săp bò tường qua nhà fan Đường Trắng rồi… ]

Trong lúc này Hà Nhiên cũng vô cùng chú ý động thái trên Weibo, nhưng chỗ cậu ta chú ý không giống người khác.

Tin nhắn cậu ta gửi đến đều là kiểu:

Hà Nhiên: Anh Sinh, fan trên siêu thoại Cháo Trằn đã chín mươi vạn rồi.

Hà Nhiên: Fan Đường Trắng đến một nửa cũng không bằng.

Sau khi chương trình chiếu vài ngày, tin Hà Nhiên nhắn tới lại thế này:

Hà Nhiên: Anh Sinh, qua hành động đội chồng lên đầu của anh trong show, fan siêu thoại Đường Trắng bắt đầu tăng mạnh, đang có tiềm năng áp đảo Cháo Trắng.

Hà Nhiên: Không thể nào áp đảo nổi, có rất nhiều fan thầy Ô leo tường sang, ship cp nhưng lại không thể ship thầy Ô nằm dưới. Số lượng fan của nam thần quá khổng lồ, thắng không nổi thắng không nổi.

Hà Nhiên: Vãi mèo, gần đây mọc lên một siêu thoại tên là “Cháo Thêm Đường”, có người ship mấy anh hỗ công!

Bạch Đường Sinh đưa tin nhắn này cho Ô Bách Chu, cười không ngừng được, “Bao giờ thì anh để em thử đây?”

Vẻ mặt Ô Bách Chu không đổi, “Em thật sự muốn thử thì lúc nào cũng có thể.”

Bạch Đường Sinh nhìn vào mắt Ô Bách Chu, phát hiện hắn không giống như là đang nói đùa, trong lòng không khỏi nhộn nhạo vài phần, trong đầu đầy cảnh không phù hợp cho trẻ em.

Xe lửa chạy trong đầu hết vòng này đến vòng khác, Bạch Đường Sinh tưởng tượng cảnh đè Ô Bách Chu dưới thân, bụng dưới không khỏi căng chặt.

“Bỏ đi, lần đầu tiên quá đau.” Bạch Đường Sinh thở dài: “Nếu không phải vì lần đó trong WC bị anh giết một mạng*, chắc chắn em sẽ tranh cao thấp với anh.”

(*) Ở đây dùng 拿了一血, có vẻ như là một thuật ngữ trong game liên minh, gọi là first blood hay sao ấy=) cái này t cũng không chơi nên chịu.

Ô Bách Chu nhìn về phía cơ bụng sắp mất dạng trên bụng Bạch Đường Sinh, “Vậy chiến thắng của tôi là đã định rồi.”

“… Chậc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK