• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thầy Bạch.”

Người đang chào hỏi trước mặt này là diễn viên thế cho Ngô Thao, tên Vưu Trinh, là một diễn viên cũng khá nổi tiếng, lần này cũng là bị Tần Triều kéo qua tới chữa cháy.

Anh ta đóng vai hoàng tử nước láng giềng, cảnh diễn cũng không nhiều, nhiều nhất một tháng là có thể quay xong.

Nghe Tần Triều nói, trong khoảng thời gian này Vưu Trinh trùng hợp đang nghỉ phép, còn về nguyên nhân nghỉ phép Bạch Đường Sinh cũng có nghe qua loáng thoáng.

Thanh danh của Vưu Trinh bây giờ còn kém hơn cả Bạch Đường Sinh, nguyên nhân rất đơn giản, anh ta là đồng tính.

Rất không khéo, còn bị người ta tuồn ra chuyện thích trúc mã. Dưới tay người có ý đồ thao túng, bây giờ Vưu Trinh xem như tai tiếng lộn xộn, khắp nơi mắng chửi.

Mà trúc mã của anh ta không chỉ là người anh ta thích mà lại còn là ông chủ công ty anh ta, tên Diệp Thâm.

Lại nói tiếp, Vưu Trinh này cũng ở truyền thông Thâm Ý, Diệp Thâm là cổ đông lớn nhất của Thâm Ý.

Mắt Vưu Trinh có chút xanh, cả người như mất hồn, Bạch Đường Sinh theo phép lịch sự hỏi một câu: “Thầy Vưu tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Ánh mắt Vưu Trinh có chút tan rã, nhưng lại nhanh chóng vực dậy tinh thần, giương một nụ cười ôn hòa, “Vẫn ổn.”

“Ngày hè nóng bức, thầy Vưu phải giữ gìn sức khỏe.”

Bạch Đường Sinh nói ra những lời này rồi đi vào lều hóa trang, hôm nay cậu có vài cảnh quay liên tiếp.

Vào lều hoá trang, sau khi Bạch Đường Sinh được làm lớp lót xong lại bắt đầu nhắm mắt đánh phấn nền.

Chuyên viên trang điểm tập trung hoá trang, cũng không nhiều lời, trong đầu Bạch Đường Sinh không kiềm được mà hiện lên khuôn mặt Vưu Trinh.

Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy Vưu Trinh có chút… Kỳ quái khó tả.

Nhưng mấy ngày này Vưu Trinh vẫn nghiêm túc đóng phim, ở chung với người trong đoàn phim cũng rất hòa hợp, lịch sự cẩn thận* không tìm ra tật xấu.

(*) chỗ này dùng cái từ không hiểu nghĩa là gì luôn 且挑(qie tiao)

Vưu Trinh này đời trước Bạch Đường Sinh cũng có loáng thoáng nghe qua. Ấn tượng của cậu với người này cũng không tệ lắm, nhưng chưa có cơ hội hợp tác Vưu Trinh đã tuyên bố rút khỏi giới.

Lại nói tiếp, chuyện rút khỏi giới này hẳn là sẽ phát sinh trong năm nay.

Bạch Đường Sinh cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nhưng thời gian đã qua lâu, Vưu Trinh và cậu mà nói cũng không được xem như quen biết nhau. Lại có nhiều chuyện cũng không nhớ được, ngay cả chuyện đời trước vai hoàng tử nước láng giềng có phải Vưu Trinh hay không cậu cũng không nhớ rõ.

“Thầy Bạch, cậu ngồi thẳng đi, phải làm tóc.”

Giọng chuyên viên trang điểm truyền đến tai Bạch Đường Sinh, cậu mở to mắt lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ hơi nhiều.

Cảnh diễn đầu là vai của Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu phối diễn, cũng là một cảnh dài, không cần lời thoại chỉ cần lộ bóng lưng.

Đây là sau khi Thiên triều tuyệt diệt, ngày Đại Tần một lần nữa đứng trên thiên hạ, mọi chuyền đều đã yên ổn, ngày mai Tần Miểu sẽ đăng cơ làm đế.

Lúc này, hai người nắm tay đi ở bờ sông trong kinh thành, chỉ muốn xoa dịu hai tâm trí đã sôi sục bấy lâu nay.

Ô Bách Chu đột nhiên mở miệng: “Hợp đồng của cậu đã được giải quyết rồi, chờ sau khi cậu đóng máy chúng ta sẽ có thể ký hợp đồng.”

Bạch Đường Sinh gật đầu: “Ừm… Vậy còn anh?”

Mười ngón tay hai người đan vào nhau, Ô Bách Chu nhìn thẳng về phía trước: “Tôi chờ hợp đồng hết hạn.”

Bạch Đường Sinh nhíu mày, “Tôi cứ cảm thấy công ty sẽ không dễ dàng bỏ anh như vậy.”

Ô Bách Chu nghiêng đầu, khẽ nhấc mày, “Bỏ thì phải bỏ, không bỏ cũng phải bỏ.”

Bạch Đường Sinh cúi đầu bật cười: “Cũng đúng, bọn họ bây giờ hẳn là có chút ốc còn không mang nổi mình ốc nhỉ?”

Mặc dù Ô Bách Chu đang nói chuyện không liên quan tới cảnh diễn, song hắn cũng có thể cùng lúc vừa nói chuyện phiếm vừa diễn. Môi hắn nhẹ nhàng cọ qua ta Bạch Đường Sinh, “Cậu biết rồi?”

Vành tai Bạch Đường Sinh run run: “Nghe được chút phong thanh, hình như là có dính líu đến thuế vụ?”

Ô Bách Chu “Ừm” một tiếng, Bạch Đường Sinh lại hỏi: “Vậy anh không bị liên lụy sao?”

Lời này vừa hỏi ra khỏi miệng Bạch Đường Sinh mới nhận ra, chuyện thuế tất nhiên là do Ô Bách Chu bảo người bóc ra, tất nhiên sẽ không khiến mình có chút dính dáng nào.

Quả nhiên, Ô Bách Chu nói: “Tài chính của tôi rất trong sạch, có điều tra cũng không sợ, dù sao hợp đồng của tôi cũng sắp hết hạn rồi.”

“Cut!”

Cảnh này diễn qua, Bạch Đường Sinh liền buông tay Ô Bách Chu ra, thời tiết nóng bức, lòng bàn tay hai người đều đã có chút mồ hôi.

Hà Nhiên hì hục bưng một chậu nước tới cho hai người rửa tay.

Hứa Diệp cười ghé sang: “Hai người các cậu quan hệ tốt đến mức dùng chung một trợ lý à?”

Bạch Đường Sinh ra vẻ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào mà, chị Kỳ bây giờ đang kiện tụng ly dị, tôi đành phải để ảnh đế Ô dùng ké trợ lý của tôi thôi.”

Cậu dùng khuỷu tay khẽ húych Ô Bách Chu: “Nói mới nhớ, tiền lương của trợ lý có phải anh nên chia một nửa hay không?”

Ô Bách Chu bắt lấy cái tay lộn xộn của Bạch Đường Sinh, nói với Hà Nhiên: “Chờ thầy Bạch ký hợp đồng với tôi, tiền lương của cậu gấp đôi, phòng làm việc trả.”

Mắt Hà Nhiên sáng như đèn pha: “Cảm ơn nam thần!”

Bạch Đường Sinh tránh khỏi tay Ô Bách Chu, nghiêng đầu: “Thầy Ô muốn cướp người của tôi đấy à?”

Ô Bách Chu dùng khăn giấy lau khô vệt nước trên tay, “Làm sao, tôi cũng đã cướp cậu rồi, cướp thêm một cậu trợ lý nữa không phải rất bình thường sao?”

Bạch Đường Sinh: “…”

Bây giờ thầy Ô càng ngày càng khó chọc rồi.

Hứa Diệp nửa ngày không nói chữ nào mạnh mẽ tham gia vào cuộc trò chuyện: “Bách Chu làm sao lại không tuyển trợ lý đi?”

Ô Bách Chu rũ mắt: “Không có người thích hợp.”

Hứa Diệp chỉ biết trợ lý của Ô Bách Chu bị đuổi, nhưng không biết cụ thể là chuyện gì.

Nhưng Bạch Đường Sinh lại hiểu rõ, cậu có thể xảy ra quan hệ thể xác với ảnh đế Ô còn phải quy công cho cái vị trợ lý kia.

“Không tuyển cũng không sao, dù gì sau khi anh mở phòng làm việc chị Kỳ cũng sẽ đi theo, quá nửa sẽ không dẫn nghệ sĩ khác.”

Ô Bách Chu khẽ gật đầu, “Ừ… Về sau có khả năng cậu cũng là chị ấy dẫn.”

Bạch Đường Sinh kinh ngạc mà nhìn về phía Ô Bách Chu: “Vì sao?”

Không đợi Ô Bách Chu trả lời, cậu thoáng nghĩ đã hiểu ra: “Anh đây là tạm thời không định tuyển người đại diện khác?”

Ô Bách Chu: “Tạm thời cũng không có ý định chiêu mộ nghệ sĩ.”

Hắn nói tính toán của mình ra: “Tôi muốn ổn định lại trước đã, sau đó chiêu mộ nghệ sĩ mới.”

Bạch Đường Sinh gần như hiểu ra dụng ý của Ô Bách Chu trong nháy mắt.

Nước trong cái giới này quá đục, không khí không tốt, người cũ đến quản lý không cẩn thận sẽ dễ dàng chướng khí mù mịt, rối loạn không khí phòng làm việc.

Nhưng người mới thì lại khác, người mới dễ dàng quản lý, cho dù có suy nghĩ không sạch sẽ cũng dễ xử lý.

Ô Bách Chu đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Tôi nhớ cậu còn đang học đại học?”

“!”

Bạch Đường Sinh cả kinh, sống lại một lần, cậu suýt nữa thì quên mất chuyện này. Đã vài tháng cậu không về trường, may mà hiện tại là nghỉ hè.

Cậu nhớ lại: “Tôi đã viết đơn xin thực tập rồi.”

Ô Bách Chu thoáng do dự, “Khi cậu học cấp ba…”

Bạch Đường Sinh sửng sốt, lần trước vạch trần truyện trong nhà trước mặt Ô Bách Chu, cậu đã không định giấu giếm nữa Ô Bách Chu rồi.

Nhưng Ô Bách Chu không hỏi, cậu cũng không nói tới, không ngờ tới bây giờ lại đột nhiên bị nhắc đến.

“Khi học cấp ba tôi đã từng được anh giúp đỡ.” Bạch Đường Sinh chìm vào hồi ức, cười có chút dịu dàng, “Nếu không có số tiền kia của anh, scandal của tôi sẽ nhiều thêm mấy cái như “Còn chưa tốt nghiệp cấp ba” hay là “Bỏ học sớm không có văn hóa” rồi.

Nói rồi khóe mắt cậu cong cong, sự giúp đỡ của Ô Bách Chu lúc ấy đối với cậu mà nói, cũng giống như là ánh sáng vậy, “Quen biết anh lâu như vậy, tôi vẫn chưa trịnh trọng mà nói một tiếng cảm ơn với anh.”

“Thầy Ô, cảm ơn anh.”

Ô Bách Chu khựng lại, vẻ mặt có chút phức tạp. Mấy năm nay hắn vẫn luôn tài trợ bên ngoài, nhưng Bạch Đường Sinh là người đầu tiên được hắn tài trợ mấy năm sau còn quen biết tương giao với hắn.

Chuyện này làm lòng hắn mềm đi, những thứ đó đối với hắn mà nói là con số không đáng bao nhiêu, nhưng khi tài trợ lại giúp đỡ được một Bạch Đường Sinh tuyệt vọng.

Có lẽ còn có nhiều người tuyệt vọng hơn đã được giúp đỡ.

Hôm nay diễn rất trót lọt, Tần Triều cảm thấy hai diễn viên chính lần này đúng là làm y bớt lo.

Hôm nay có duy nhất một lần Bạch Đường Sinh NG, nhưng là bởi vì thời tiết quá nóng mà nhòe lớp trang điểm.

Bạch Đường Sinh muốn bảo Hà Nhiên lấy bình nước cho Ô Bách Chu, nhưng Hà Nhiên lại ngồi trên ghế mãi nhìn di động, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười, nhưng dường như là sợ bị người khác phát hiện, cậu ta lại nén về, khiến cho khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Bạch Đường Sinh thả nhẹ bước đi tới, “Xem cái gì thế?”

Hà Nhiên hoảng sợ, luống cuống tay chân muốn tắt di động đi, lại rơi xuống đất.

Vốn Bạch Đường Sinh muốn giúp cậu ta nhặt di động lên, nhưng lại không cẩn thận thấy được nội dung trên màn hình.

Bạch Đường Sinh bị đè trên mặt cỏ, hai điểm trước ngực bị cỏ xanh cọ xát, Ô Bách Chu đè trên người cậu, giọng khàn khàn: “Bé cưng, muốn không?”

Bạch Đường Sinh: “…?”

Hà Nhiên xấu hổ cười: “Anh Sinh sao anh đi mà không có tiếng động gì thế?”

Bạch Đường Sinh lắc lắc di động, mỉm cười: “Nếu có tiếng động thì làm sao anh đây có thể nhìn thấy thứ xuất sắc như vậy được?”

Hà Nhiên rùng mình một cái: “Ha ha… Em rảnh rỗi quá, không cẩn thận nhấn vào siêu thoại cp của anh… Sau đó không cẩn thận thấy một cái link… Rồi không cẩn thận nhấp vào…”

Vẻ mặt Bạch Đường Sinh “ha ha”: “Vậy cậu thật đúng là không cẩn thận…”

Hà Nhiên cười gượng nói, ý đồ lảng sang chuyện khác: “Chủ yếu là em không ngờ vậy mà các anh lại có siêu thoại cp! Hơn nữa không chỉ có một cái.”

“…Đưa bình thủy cho nam thần cậu đi.”

Bạch Đường Sinh do dự, không trả di động, “Di động đưa anh trước đi, đỡ cho cậu làm việc mà xao nhãng.”

Hà Nhiên rời đi, Bạch Đường Sinh nhìn chằm chằm màn hình vẫn chưa tắt, suy xét nửa ngày, cuối cùng lướt lướt mấy lần.

Khi Ô Bách Chu đi tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Đường Sinh từ trước đến nay cử chỉ có lễ đang ngồi xổm cúi đầu nhìn di động, thỉnh thoảng lại lướt lướt.

Vẻ mặt kia có thể nói là vi diệu, cau mày, khóe miệng đôi khi còn giần giật.

Đây thật đúng là làm người ta nhìn thấy miêu tả theo biểu đồ tròn trong tiểu thuyết: Hai phần tò mò, ba phần khinh thường, năm phần ghét bỏ.

Hà Nhiên theo ở phía sau, trong lòng nảy thịch lên. Thầy Bạch nhà cậu ta không phải là đang xem mấy thứ cậu ta vừa xem đó chứ!

Ô Bách Chu hiếm khi nhìn thấy Bạch Đường Sinh như vậy, kéo cậu đứng lên, không khỏi hỏi: “Đang xem gì vậy, vẻ mặt khó ở thế này?”

Bạch Đường Sinh không chút do dự bán đứng Hà Nhiên, ném di động vào trong tay khổ chủ, “Đang xem link trong siêu thoại cp của chúng ta, thể loại H văn.”

Hà Nhiên quả thực muốn khóc, thầy Bạch à anh có cần trung thực vậy không?

Ô Bách Chu: “… Hay không?”

“Hành văn còn được, nhưng lại có rất nhiều nội dung không hợp lý.” Bạch Đường Sinh vậy mà lại nghiêm túc phê bình, “Ví dụ như là, trong đó miêu tả tôi vừa miệng ngậm một góc áo thun vừa gọi “Anh Bách Chu ơi”…”

Bạch Đường Sinh hiển nhiên bị nội dung bên trong làm cho muốn quỳ, “Còn có: “Thầy Ô ép hai chân thầy Bạch xuống đến tận bên tai, lộ ra…’”

Bạch Đường Sinh dừng lại câu nói kế tiếp, đến rồi lại đột nhiên thay đổi: “Cái trước coi như không tính, cái động tác phía sau này có hơi làm khó người khác rồi phải không?”

“…”

Ô Bách Chu thật sự không ngờ tới, Bạch Đường Sinh có thể nghiêm túc mà phê bình H văn có liên quan tới mình như vậy.

“Lại còn nhét con “lươn”* vào chỗ nào đó… Đây là hành động người bình thường có thể nghĩ ra được sao?”

(*) ở đây tác giả dùng chữ 蛇 (xà, con rắn) không biết mang theo nghĩa gì, chứ tôi đang làm theo nghĩa H văn=))

Đặc biệt là vai chính trong đó còn mang tên của cậu, Bạch Đường Sinh quả thực một lời khó nói hết.

Hà Nhiên thấy có vẻ ảnh đế Ô không tức giận, yếu ớt mà nói với thầy Bạch nhà mình: “Không thì anh viết đi?”

“…”

Bạch Đường Sinh đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Vì sao bộ nào cũng là tôi nằm dưới?”

Vẻ mặt Ô Bách Chu vi diệu: “…”

“Có lẽ nhìn anh dễ đè…”

Dưới ánh mắt dao găm của Bạch Đường Sinh, Hà Nhiên quay xe vô cùng gượng ép: “Bởi vì đây là siêu thoại “Đường Trắng*”, tên của cp này là lấy chữ thứ hai trong tên của hai người, chữ của ai đứng trước thì nằm trên.

(*)Chữ thứ hai tên thầy Ô là chữ băi: 柏 (Bách, trong cây bách), tựa tựa như bái: 白 (trắng, màu trắng). Chữ thứ hai trong tên Bạch Đường Sinh là chữ táng:棠 (đường trong từ đường), cùng phiên âm với chữ táng: 糖 (đường trong đường ăn). Tên cp của hai người là 白糖.

“Nhưng trừ cái này ra còn có một siêu thoại Cháo Trắng*, lấy chữ tên của anh đứng đầu tiên.” Hà Nhiên thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn ảnh đế Ô một cái, “Còn có tên thầy Ô ở cuối.”

(*) Cháo trắng, Báizhōu: 白粥. Chữ đầu tiên là chữ Bạch (bái: 白) trong tên Bạch Đường Sinh, chữ thứ hay là Chúc (zhou: 粥), cùng phiên âm với 舟 (zhou, Chu trong Ô Bách Chu). Tổng kết lại Đường Trắng là Bạch Đường Sinh thụ, Cháo Trắng là Bạch Đường Sinh công.

“…”

Bạch Đường Sinh hiểu ra, cậu sờ sờ cằm: “Về sau không cho cậu xem mấy thứ linh tinh này… Muốn xem cũng chỉ có thể xem trong “Cháo Trắng”!”

Ô Bách Chu trầm mặc mà suy ngẫm: Vì sao một tên trai thẳng lại rối rắm vấn đề trên dưới của hai người đàn ông trong truyện sảng văn như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK