“Cậu còn trẻ như vậy, biết cái gì gọi là mệt mỏi?” Ô Bách Chu cau mày, “Cậu còn trẻ, còn có khả năng vô hạn, trên thế giới này còn rất nhiều thứ tốt đẹp chưa từng nhìn thấy, cứ thế mà rời khỏi thế giới không khỏi quá đáng tiếc…”
Bạch Đường Sinh đột nhiên cười khẽ, thanh âm nhẹ bẫng, như lông chim lướt qua trong gió, không hề lưu lại chút dấu vết.
Fan thấy Ô Bách Chu là đóa hoa cao lãnh, lạnh lùng, cấm dục, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần. Sợ là bọn họ chưa từng thấy qua dáng vẻ như cha già răn dạy của ảnh đế nhỉ?
“Những lời anh nói này tôi đã từng nói với rất nhiều người.”
Bạch Đường Sinh lâm vào hồi ức, đời trước sau khi cậu nhận được tài nguyên Ô Bách Chu cho kia không bao lâu, cậu bị một công ty giải trí khác đào đi mất.
Truyền thông Ma Phách không cho cậu bao nhiêu thứ hữu dụng, thích dùng quan hệ thân hữu* mà cho tài nguyên, vì thế công ty và cậu tất nhiên không có tình cảm gì đáng nói.
(*)裙带关系, ở vn hay gọi là con ông cháu cha, hiểu đơn giản là ưu tiên cho người mình thân thiết, người trong gia đình hoặc bà con hơn là những người có năng lực làm việc.
Cho nên khi đi cậu cũng rất dứt khoát. Công ty mới đối xử với cậu cũng không tệ lắm, cậu dần ổn định nhân khí, chiếm được một ví trí nhỏ trong cái giới tạp nham này.
Cậu cũng được đề cử vài lần cho nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng vẫn không thể chuyển chính thức. Song, sau khi trả hết nợ Bạch Đường Sinh cũng không để tâm chuyện đó. Sau khi nhìn rõ tiền tài danh lợi, tự nhiên mất đi hứng thú với rất nhiều thứ.
Cậu từng gặp rất nhiều người, tiền bối hay là người mới, có người vì áp lực mà sụp đổ, có người mắc trầm cảm vì bị mặt tối trong giới ăn mòn, có người nhập diễn quá sâu, sa vào ác mộng không thể thoát ra…
Khi đó cậu cũng nói như vậy với những người đó, bạn còn trẻ, còn có khả năng vô hạn.
Chẳng qua khác với Ô Bách Chu nghiêm túc, ngữ khí cậu nói nhàn nhạt không hề bận tâm.
Giống như một người bạn biết sinh bệnh, bạn khách sáo tỏ vẻ an ủi đôi chút, chứ không phải thật sự quan tâm bệnh tình của người đó.
Người nọ sống hay chết có liên quan gì đến bạn? Bạn sẽ không vì người đó chết mà vui vẻ, cũng sẽ không thương tâm.
Những người này nói mệt mỏi, nói muốn chết cho xong chuyện, song cuối cùng đều vẫn còn kiên trì.
Bởi vì trong sinh mệnh của bọn họ còn có người chưa thể dứt bỏ, còn có chuyện có thể chờ mong.
Nhưng cậu không có, Bạch Đường Sinh không có.
Cậu nhận ra mình đã lặng đi hồi lâu mới hồi thần lại, lộ ra một nụ cười còn xem như chân thành: “Đêm đó…là tôi tự nguyện. Anh không cần có gánh nặng tâm lý gì cả, anh thay tôi trả tiền chuộc xem như chúng ta thanh toán xong.”
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không cần để ý tới sống chết của tôi. Ô Bách Chu nghe ra ý của Bạch Đường Sinh, nhưng hắn không thể.
Tề Kỳ đi vào, nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Trong tay cô mang canh gà đã nấu chín, lại một lần nữa thể hiện lòng biết ơn thành khẩn với Bạch Đường Sinh: “Sau này cậu có cần giúp đỡ gì, cứ việc tới tìm tôi.”
“Không cần quá khách sáo, không có tôi, con gái chị cũng không chắc sẽ bị làm sao.”
Dù gì đời trước cũng chưa từng nghe nói con gái Tề Kỳ xảy ra chuyện.
“Nhưng nếu không có cậu, con gái của tôi cũng không chắc sẽ không làm sao.”
Con gái là mạng của Tề Kỳ, cô sẽ không nghĩ đến giả thuyết không hề có ý nghĩa kia.
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, không nói gì nữa.
Nhưng canh gà của Tề Kỳ cuối cùng cũng chẳng vào được miệng cậu, Chúc Anh nói bây giờ cậu không thể uống loại canh dầu mỡ thế này.
Di động cậu đã tắt máy, nhưng mở máy bên trong cũng không có gì khác trước khi tắt máy, chỉ có trợ lý nhỏ Hà Nhiên gửi vài tin nhắn.
[ Thầy Bạch, vừa rồi người đại diện của ảnh đế Ô gọi cho em nói anh bị bệnh nằm ở bệnh viện, không sao chứ?]
[Anh quen thầy Ô từ lúc nào thế? Có thể xin chữ ký cho em hay không?]
[Em tuyệt đối không có ý leo tường đâu, được rồi em chỉ đứng ở đầu tường chút thôi]
[Sao điện thoại anh lại tắt máy thế? Người thế nào rồi?]
[Em có thể đến bệnh viện thăm anh không? Chị Kỳ không cho em đến]
Trừ tin nhắn cuối cùng là hai tiếng trước, mấy cái trước đó đều đã cách mười mấy tiếng.
Ô Bách Chu đã rời đi, Tề Kỳ rót thêm cho cậu một ly nước: “Yên tâm, trừ trợ lý của cậu ra không ai biết tin cậu nằm viện, sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu.”
Bạch Đường Sinh cũng không thèm để ý. Người đại diện của cậu từ hôm hội giao lưu đó đến nay đã ba ngày, không hề gọi đến một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn nào.
Mẹ cũng tất nhiên là không có.
Di động đột nhiên vang lên, cậu cúi đầu nhìn thấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Diệu gửi đến một tin nhắn.
[Con trai, có thể chuyển chút tiền cho mẹ hay không, tiền lương của mẹ trả khoản vay cả rồi.]
Bạch Đường Sinh lộ ra một nụ cười châm chọc. Đời trước cũng như vậy, Giang Diệu cảm thấy diễn viên có thể kiếm rất nhiều tiền nên đè hết gánh nặng nợ nần lên đầu con trai.
Bà nói ba cậu lấy danh nghĩa bà đi vay, thu nhập tháng nào cũng dùng để trả, không có phí sinh hoạt nên đến đòi tiền con trai.
Vì chồng đánh bạc phá sản nên trong tiềm thức bà cảm thấy người khác đều là không đáng tin, con trai cũng thế. Chỉ nắm chặt tiền trong tay mình mới yên lòng.
Dời trước Bạch Đường Sinh cũng là về sau này mới biết được, người mẹ kính yêu của cậu trên danh nghĩ cá nhân hoàn toàn không có bất kỳ khoản vay nào.
Cậu cúi đầu gửi năm nghìn tệ còn sót lại trong thẻ đi, sau đó cứ như người không có việc gì nhìn Tề Kỳ: “Con gái chị sao rồi?”
Tề Kỳ cười nói: “Con bé khá tốt, không bị thương.”
Bạch Đường Sinh: “Không phải hỏi thân thể, là tinh thần con bé. Chuyện bắt cóc này rất dễ để lại bóng ma tâm lý cho trẻ con.”
Trong lòng Tề Kỳ ấm áp: “Yên tâm, Nghiên Nghiên không bị ảnh hưởng. Hôm nay nó còn quấy muốn gặp cậu, nói là muốn nói cảm ơn với anh trai, lấy hết kẹo thỏ trắng con bé thích ăn nhất đến cho anh trai ăn.”
Bạch Đường Sinh cũng cười, trong đầu có gì đó chợt lóe lên, nhưng cậu không để ý.
Tề Kỳ cười tủm tỉm nói: “Tôi sợ nó làm phiền cậu nên không dẫn đến. Chờ khi nào cậu khỏe lên một chút, nếu không ghét con nít thì tôi sẽ dắt nó đến thăm cậu.”
Bạch Đường Sinh gật đầu, nói một tiếng: “Được.”
– –
Kể từ sau lần trò chuyện cuối cùng đó Ô Bách Chu không xuất hiện lại. Bạch Đường Sinh nằm ở bệnh viện vài ngày, trong lúc đó bác sĩ chủ trị Chúc Anh của cậu còn lặng lẽ lấy đến cho cậu một tuýp thuốc mỡ, bảo cậu thoa ở chỗ nào đó, sẽ giúp miệng vết thương khép lại.
Trợ lý nhỏ cũng được sự đồng ý của cậu mà đến bệnh viện, không có việc gì làm cứ ngồi lì bên cạnh cậu lải nhải.
Hà Nhiên: “Anh Sinh, anh đừng để ý tới mấy thứ lùm xùm trên Weibo, kiểu người đó chính là như vậy, thích hùa theo đám đông, chưa bao giờ quan tâm sự thật ra sao.”
Lúc riêng tư Hà Nhiên đều gọi Bạch Đường Sinh là anh Sinh, nhưng ở bên ngoài hoặc là khi nói chuyện phiếm đều thích kêu cậu là thầy Bạch. Nói là như thế này thì khá là có “địa vị”.
Theo nguyên văn lời cậu chàng nói, mấy người nổi tiếng, diễn viên thực lực cao đều được xưng là thầy.
Giờ phút này Bạch Đường Sinh đang lướt xem mấy bình luận lùm xùm mà Hà Nhiên nói.
Khi cậu hai mươi hai tuổi xem như là giai đoạn bị toàn mạng ném đá. Khoảng thời gian trước cậu nhận vai nam phụ một bộ phim thần tượng cốt truyện cổ lỗ sĩ, nổi tiếng một đoạn thời gian.
Dùng cách nói của người xem là: nam chính dành cho nữ chính, nam phụ dành cho khán giả.
Đời trước cậu vốn tưởng rằng bản thân đã khổ tận cam lai. Kết quả không ngờ chưa được mấy ngày trên mạng liền tuôn ra chuyệm ba cậu đánh bạc, phá sản, trước kia trong công ty dâm ô nhân viên nữ.
Đánh bạc là sự thật, phá sản là sự thật, nhưng chuyện dâm ô nhân viên nữ này không có chứng cứ thực tế, hết thảy đều từ trong miệng dân mạng ra.
Đầu tiên là tin nửa thật nửa giả của nhân viên nữ công ty ba cậu tung ra, sau đó trên mạng đồng loạt ném đá.
Ban đầu cũng có người nói đó đều là chuyện ba cậu làm, không nên giận chó đánh mèo lên người con cái, sau đó sẽ bị phản bác kịch liệt.
Nào là cha nào con nấy, loại cha này cũng chẳng dạy ra được con cái ngoan ngoãn linh tinh.
Bối cảnh gia đình cậu ồn ào đến rầm rộ trên mạng, muốn nói chuyện này sau lưng không có người quạt gió thêm củi là không thể nào.
Nhưng người Bạch Đường Sinh đắc tội không ít. Có rất nhiều diễn viên cùng lứa với cậu không quen nhìn cậu tự cho mình thanh cao, còn có một ít là nhà đầu tư hoặc là đạo diễn này kia muốn quy tắc ngẫm lại bị cậu cự tuyệt.
Cho nên loạt scandal đó đời trước mãi cho đến khi chết đi cậu cũng chưa tìm ra được là ai tung, nhưng dù sao cậu cũng không quan tâm lắm.
Tìm được người đứng sau màn thì sao?
Cậu không phản bác được mấy thứ trên mạng nói. Đánh bạc là sự thật, phá sản là sự thật, loại chuyện dâm ô cấp dưới bắt bóng bắt gió này cậu không có chứng cứ phản bác. Dường như đối phương cũng không có chứng cứ chứng minh thật sự có nữ nhân viên bị dâm ô.
Nhưng dân mạnh cũng không quan tâm mấy thứ này, bọn họ chỉ biết xuôi theo số đông, chạy theo tiếng gió dư luận.
Sau đó chính là chuyện hai tháng trước, ở cửa sân bay cậu bị một cánh truyền thông bắt được, hỏi diễn viên cậu thích nhất là ai.
Lúc này Bạch Đường Sinh tuổi trẻ trương dương, thích làm việc thuận theo ý mình, cậu gần như không hề do dự mà trả lời câu hỏi của truyền thông: “Đương nhiên là ảnh đế Ô, Ô Bách Chu.”
Nhưng không ngờ cậu vừa quay đầu lại, ảnh đế Ô lại ở phía sau cách cậu không xa. Sau khi nghe câu trả lời thì nhàn nhạt nhìn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.
Chuyện này này vốn dĩ không có gì, tính cách của Ô Bách Chu chính là như vậy, đối với ai cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng dưới sự thổi phồng của truyền thông khắp nơi, lại biến thành tiểu thịt tươi nào đó tuyên bố là fan của ảnh đế Ô, ảnh đế Ô khinh thường đáp lại.
Bài báo này rơi vào trong mắt fan của ảnh đến Ô liền biến thành Bạch Đường Sinh đang cọ fame idol nhà bọn họ.
Sau đó Bạch Đường Sinh bị cả mạng xã hội chế giễu.
Sống lại một đời, cậu đã không còn ý chí chiến đấu của đời trước, nhưng tương lai vẫn phải bước tiếp.
Cậu không thể lại lấy dao chọc cho quả tim mình một nhát, thật sự là không cần thiết.
Suy cho cùng cũng quá đau.
Hà Nhiên còn đang tiếp tục lải nhải, cậu chàng gọt một quả táo: “Những việc này chắc chắn là có người đố kỵ anh, cố ý bôi đen anh.”
Bạch Đường Sinh hồi thần lại, nhận lấy quả táo vừa được gọt vỏ, “Đố kỵ với tôi cái gì? Đố kỵ tôi có nhiều scandal? Hay là đố kỵ tôi mới vừa hot một chút đã phỏng?”
Hà Nhiên sửng sốt một lúc, cảm thấy ông chủ nhà mình như là có điểm khang khác.
Cậu ta là trợ lý trước kia Bạch Đường Sinh thuê khi nhận bộ phim thần tượng ấy, làm việc nghiêm túc, tính cách cũng đơn thuần.
Cậu ta ma xui quỷ buột miệng một câu: “Gato anh trông đẹp đó!”
“…”
Bạch Đường Sinh trượt tay, quả táo suýt nữa rơi xuống đất: “Đẹp cũng không tránh được bị ném đá, không thể làm cơm ăn.”
“Ai nói đẹp không thể làm cơm ăn?” Là giọng một người phụ nữ.
Bạch Đường Sinh nghe vậy thì nhìn lại, là Tề Kỳ tới.
Tề Kỳ còn dắt một bé gái, là con gái Tô Nghiên của cô.