Sau khi phẫu thuật chính là vấn đề nghỉ ngơi điều dưỡng, phải nằm viện ít nhất hơn mười ngày, bên cạnh đó còn phải dưỡng sức hai ba tháng.
Chuyện này Bạch Đường Sinh cũng không ý kiến nhiều.
Đây là một Giáng Sinh không có tuyết rơi, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, làm không khí vào đông như cũng ấm hơn một ít.
Trong phòng bệnh, Bạch Đường Sinh chầm chậm uống chén cháo: “Vị cháo này có hơi quen…”
Mắt Ô Bách Chu đong đầy ý cười: “Đây là cửa hàng trước đó em từng ăn khi ở đoàn phim Tần Triều.”
Nhắc tới Tần Triều, Bạch Đường Sinh ngẩng đầu: “Lại nói Diều phi lệ thiên không biết khi nào chiếu.”
Ô Bách Chu nói: “Chờ một thời cơ.”
Bạch Đường Sinh buông chén cháo, “Thời cơ là chuyện hợp pháp hôn nhân đồng tính trước đó Tần Triều nói sao?”
Ô Bách Chu gật đầu: “Ừm, bọn tôi nhận được tin tức sắp tới gần sẽ có động tĩnh.”
Bạch Đường Sinh có hơi hoài nghi: “Trong nước thật sự có thể thông qua hợp pháp hôn nhân đồng tính sao?”
Ô Bách Chu đưa ly nước ấm cho Bạch Đường Sinh: “Có thể thông qua hay không với chúng ta cũng không quan trọng.”
Bạch Đường Sinh ngẩn người, thất vọng còn chưa kịp tràn ra trong lòng đã nghe Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: “Trong nước không thể kết hôn thì chúng ta ra nước ngoài, nhiều nước hợp pháp hôn nhân đồng tính như vậy, sẽ có một nơi có thể cho chúng ta lãnh chứng.”
Trong nhất thời, Bạch Đường Sinh không biết nên có phản ứng thế nào, “Thầy Ô là muốn kết hôn… Với em sao?”
Đôi mắt đen sâu của Ô Bách Chu yên lặng nhìn Bạch Đường Sinh, hắn không phủ nhận câu hỏi này: “Nếu bây giờ em cảm thấy nói chuyện này quá sớm… Chúng ta chờ sau này rồi nói.”
Bạch Đường Sinh còn chưa kịp trả lời, cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, cậu nhìn về phía cửa hô lên: “Mời vào”.
Đi vào là Tần Triều và Hứa Diệp, người sau ôm một bó hoa đặt lên đầu giường bệnh, “Sao rồi, có chỗ nào không khỏe không?”
Tin tức Bạch Đường Sinh phẫu thuật nằm viện cũng không cố tình giấu diếm người thân thiết. Khi Hứa Diệp hỏi Giáng Sinh cậu có muốn tụ tập hay không cậu cũng nói đúng sự thật.
“Không có, khá ổn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Diệp tươi cười mà nhìn về phía Ô Bách Chu: “Ông chủ cậu đây có phải đến đây đã làm hơi quá trách nhiệm rồi khônh? Nghệ sĩ bên dưới vào viện làm ông chủ còn muốn đi theo chăm sóc à?”
Tần Triều nghĩ nhiều hơn, y cũng có quen Yến Chập, tất nhiên có nghe chuyện hai tháng ở đoàn phim xin nghỉ hai lần này của Ô Bách Chu. Thoáng nghĩ sâu hơn cũng đã hiểu ra phần nào.
Y nhìn người ngồi chực chờ bên giường bệnh, do dự nói: “Hai người…”
Ô Bách Chu như là biết y muốn hỏi gì: “Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
Bạch Đường Sinh cũng không ngạc nhiên Ô Bách Chu sẽ thẳng thắn, cậu nhìn Hứa Diệp vẻ mặt kinh ngạc bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
Hứa Diệp qua vài giây mới phản ứng lại, anh nắm lấy cánh tay Tần Triều, “Là ai lúc trước nói này hai tên trai thẳng không thể nào ở bên nhau?”
Tần Triều bình tĩnh mà cầm lấy tay Hứa Diệp: “Có thể là chưa comeout thôi.”
Bạch Đường Sinh nhìn về phía Ô Bách Chu, đáy mắt trĩu ý cười.
Mình có phải chưa comeout hay không cậu không biết, cũng không muốn biết.
Cậu tin nhiều năm như vậy mình chỉ động tâm với một mình Ô Bách Chu, Ô Bách Chu là người duy nhất, cũng là người cuối cùng.
Lại nói tiếp, khi hai người vừa mới bắt đầu hợp tác đóng phim, xem phim gay học hôn cũng không có phản ứng sinh lý gì. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt cậu chỉ còn có Ô Bách Chu, không thể nhìn thêm ai khác.
Từng giây từng phút đều nhớ hắn, khi tới gần hắn tim sẽ đập nhanh, nói chuyện với hắn tâm tình sẽ dần nhẹ nhàng. Dù cho gặp chuyện gì, người nhớ tới đầu tiên cũng là thầy Ô của cậu.
Hứa Diệp có chút tiếc nuối: “Tôi vốn đang muốn tìm mấy cậu tụ tập đây, bây giờ xem ra là không có cơ hội rồi.”
Bạch Đường Sinh cười cười không nói, nhưng Ô Bách Chu lại trầm ngâm, “Chờ Đường Sinh xuất viện lại tìm thời gian tụ tập, gọi những người khác nữa.”
Trong lòng Bạch Đường Sinh giật lên, đối diện với tầm mắt Ô Bách Chu, sắc mặt hai người đều có chút nhu hòa.
Ý của Ô Bách Chu vô cùng rõ ràng, hắn đây là ra mắt Bạch Đường Sinh với bạn bè, chính thức giới thiệu.
Tần Triều tỏ vẻ tán đồng chuyện này, “Vậy cũng được, đỡ cho có người không biết lại bắt đầu lan tin đồn nhảm nhí.”
Ô Bách Chu nhíu nhíu mày: “Có người nói gì?”
Tần Triều đầu tiên là nhìn Bạch Đường Sinh, nói: “Bây giờ không ít người nói tiểu thiếu gia nhà họ Ô cuối cùng cũng không ra vẻ thanh cao nổi nữa rồi, muốn khai trai.”
Y thấy sắc mặt Bạch Đường Sinh bình thường, lại nói tiếp: “Nói cậu nghẹn lâu như vậy, vừa làm đã khẩu vị nặng quen đàn ông, cũng không sợ bị người trong nhà đánh chết.”
Bạch Đường Sinh nhíu mày, cậu không quan tâm mình bị nói làm sao, chỉ là đây là lần đầu tiên nghe chuyện trong nhà của Ô Bách Chu từ trong miệng người khác.
Ô Bách Chu nắm lấy bàn tay đặt ở mép giường của Bạch Đường Sinh, nhéo nhẹ một cái, “Tôi thích ai, ở bên ai, là nam hay là nữ, đây đều là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến nhà họ Ô.”
Hứa Diệp hiển nhiên cũng biết ít chuyện của nhà hắn, anh ta thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt những người đó, cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Ô, suy cho cùng vẫn là họ Ô.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu không hề có thay đổi gì, “Kể từ khi bọn họ từ bỏ tôi, tôi đã không còn dính dáng gì đến bọn họ nữa rồi.”
Bạch Đường Sinh không nói gì, từ đôi ba cậu có thể nghe ra ít chuyện cũ không quá tốt đẹp ẩn bên trong.
Cậu dùng sức nắm lấy tay Ô Bách Chu, nhiệt độ lòng bàn tay hai người dần hòa vào nhau. Ô Bách Chu nhận thấy động tác của cậu, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Hứa Diệp ngồi bên kia giường, như là nhớ lại gì đó, “Con đường này không dễ đi, nhưng tôi vẫn hy vọng hai cậu có thể kiên trì đến cùng.”
Khi anh ta nói những lời này nghiêm túc lạ thường, không hề có chút đùa cợt. Bạch Đường Sinh phát hiện Tần Triều như là nhớ chuyện gì đó mà sắc mặt có chút khó coi.
Ô Bách Chu đối diện với con ngươi màu nâu nhạt của Bạch Đường Sinh, thong thả nhưng kiên định nói: “Chúng tôi sẽ đi đến cùng.”
Hứa Diệp và Tần Triều rời đi, Ô Bách Chu mới nói với Bạch Đường Sinh: “Lúc trước sau khi Hứa Diệp bị người trong nhà phát hiện anh ta ở bên đàn ông, Tần Triều liền nhận được tin nhắn chia tay anh ta gửi tới.”
Bạch Đường Sinh thấy Ô Bách Chu nói là tin nhắn, cậu suy đoán một chút: “Tin nhắn không phải anh ta gửi đi… Anh ta bị người nhà nhốt lại?”
“Còn phức tạp hơn cả nhốt lại.”
Ô Bách Chu nhẹ nhàng nắn bóp mỗi một đốt ngón tay của Bạch Đường Sinh, “Lúc ấy tôi vừa vào giới, Tần Triều cũng mới có chút danh tiếng, anh ta giúp tôi không ít chuyện, cho nên khi ấy xảy ra chuyện tôi cũng biết.”
“Tần Triều không tin Hứa Diệp sẽ dễ dàng rời khỏi anh ta như vậy, nhưng anh ta lại không liên lạc được với Hứa Diệp, vì thế anh ta ra ngoài tìm người nghe ngóng hỏi thăm Hứa Diệp.”
“Lúc ấy tìm hơn một tháng, Tần Triều cũng sắp tuyệt vọng, dì nhỏ tôi đột nhiên cung cấp chút tin tức.”
Trong mắt Ô Bách Chu hiện lên nét không đành lòng, Bạch Đường Sinh bắt lấy cảm xúc dao động rất nhỏ này. Cậu ý thức được hẳn lúc ấy Hứa Diệp đã trải qua vài chuyện tàn nhẫn.
Ô Bách Chu nói: “Cuối cùng bọn tôi tìm thấy Hứa Diệp ở viện tâm thần. Không phải là kiểu bệnh viện tâm thần thường thấy… Mà là chuyên dành trị đồng tính luyến ái.”
Bạch Đường Sinh cau mày: “Đồng tính luyến ái không phải bệnh tâm thần đã sớm được quốc gia công nhận, sao lại còn có kiểu bệnh viện đó…”
Ô Bách Chu: “Đúng thật là không nên có, tuy bệnh viện đó không chính quy, nhưng vẫn là có rất nhiều phụ huynh nghe danh mà đến.”. ngôn tình sủng
Hắn khẽ thở ra một hơi: “Khi bọn tôi nhìn thấy Hứa Diệp, anh ta đã gầy đến nỗi chúng tôi nhìn không nhận ra. Ánh mắt chết lặng, hỗn loạn, tựa như một người già gần đất xa trời, không có chút sinh khí.”
“Trên người anh ta có dấu vết bị điện giật, còn có vô số lỗ kim và sẹo đầu lọc thuốc. Sau khi thoát ra, bọn tôi dẫn anh ta đi kiểm tra cở thể, bệnh viện nói với chúng tôi bởi vì anh ta bị cho uống nhiều loại thuốc trôi nổi, dạ dày cũng sắp bị tàn phá rồi.”
“Trong khi bị uống thuốc không rõ nguồn gốc, đồng thời còn bị tiêm vào, tinh thần vẫn không méo mó đúng là vạn hạnh.”
Bạch Đường Sinh tưởng tượng không ra Hứa Diệp bây giờ ôn hòa thậm chí còn rộng rãi trước đây khi trải qua những chuyện đó đã nghĩ gì. Cậu mím môi: “Vậy bệnh viện đó vẫn còn sao?”
Ô Bách Chu lắc đầu: “Không còn nữa. Trong nhà Tần Triều cũng có quyền thế, lúc trước tuy bọn họ phát hiện chuyện Tần Triều quen đàn ông nhưng cũng chỉ là cãi nhau nhiều lần, Tần Triều bị đánh một trận rồi kết thúc.”
“Sau này nhà anh ta biết Hứa Diệp bị cha mẹ mình đưa đến chỗ như thế, tuy bọn họ không bằng lòng với sự tồn tại của Hứa Diệp, song cũng cảm thấy người có thể làm chuyện như vậy không phải là cha mẹ. Vì thế liền tố cáo bệnh viện này, còn móc nối quan hệ tìm ra người có dính líu tới bệnh viện mà xử lí toàn bộ.”
Bạch Đường Sinh nhíu mày: “Hứa Diệp hẳn là bị để lại bóng ma không nhỏ…”
Ô Bách Chu “Ừm” một tiếng: “Tần Triều chăm lo anh ta hai năm, anh ta mới trở lại bình thường.”
Hắn cúi đầu, lâm vào hồi ức: “Lúc ấy ấn tượng sâu nhất là một cô gái, cũng bị cha mẹ đưa vào. Cô ấy ở trong đó ba tháng, sau đó sau khi rời khỏi cũng về nhà đâm chết cha mẹ rồi tự sát.”
Bạch Đường Sinh trầm mặc trong chốc lát: “… Tội ác mà.”
Ô Bách Chu xoa đầu Bạch Đường Sinh: “Giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện hoặc là những chuyện tương tự vậy, tôi cũng sẽ không để người nhà biến thành trở ngại giữa hai chúng ta.”
Bạch Đường Sinh giơ tay ôm lấy Ô Bách Chu, mặt cọ lên cổ hắn, “Em sẽ luôn ở đây.”
– –
Ngày hôm sau khi qua lễ Giáng Sinh, Bạch Đường Sinh sai Ô Bách Chu gọt vỏ quá táo mua vào đêm bình an. Ảnh đế Ô hoàn toàn không có kỹ năng của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết— gọt vỏ táo không đứt.
Sau khi Ô Bách Chu gọt đứt vỏ vô số lần thì cắt táo thành miếng nhỏ, bắt đầu đút cho Bạch Đường Sinh.
Hà Nhiên tới rất nhiều lần, phát hiện trợ lý như cậu chàng hoàn toàn dư thừa. Nam thần của cậu ta còn chuyên nghiệp hơn cậu ta nhiều, hầu hạ ăn cơm uống nước, thích thì có thể ôm một cái, buổi tối còn làm ấm giường*.
(*) Chỗ này bị kiểm duyệt, nhưng theo tình cảnh và mức độ phổ biến thì chữ ấm giường được editor chém ra.
Bạch Đường Sinh lại có chút lo lắng: “Mấy ngày nay anh không đi làm sao?”
Ô Bách Chu lắc đầu: “Trước năm mới* vốn đã không có lịch làm việc rồi, trước đó vốn muốn nghỉ ngơi thoải mái với em một đợt…”
(*) tác giả dùng 年前(nianqian, niên tiền), ở đây t đang edit theo cách hiểu của mình vì chữ 年前 cũng không có trong từ điển. Năm trước là 前年, năm sau là 明年 chứ 年前 là gì không biết luôn. Không biết trong khẩu ngữ người trung họ có tự hiểu 年前 là trước năm mới không, t thì đang nghĩ như vậy.
Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện khối u.
Khóe miệng Bạch Đường Sinh giương lên: “Thầy Ô xếp lịch làm việc cho em rời rạc như vậy, sợ là trong ba năm em không trả nổi tiền rồi.”
Ô Bách Chu tiếp lời cậu: “Em cũng là của tôi rồi, tiền em có thể dùng cả đời vẫn còn.”
Ngày xuất viện chớp mắt cũng tới, không chỉ đón Giáng Sinh ở bệnh viện mà ngay cả năm mới cũng vậy.
Bạch Đường Sinh nhìn lịch được đổi mới trên di động, cẩn thận nhớ lại, cậu cũng đã sống sáu tháng ở đời này, thu hoạch lớn nhất từ khi trọng sinh tới nay có lẽ là gặp được Ô Bách Chu, thầy Ô trong lòng cậu.
Hôm nay xuất viện, Ô Bách Chu đã làm thủ tục cho Bạch Đường Sinh trước, khi cậu và Hà Nhiên cùng xếp quần áo, ở cửa phòng bệnh xuất hiện một người cậu không ngờ tới.