• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Đường Sinh ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, một chân khoác lên đầu gối còn lại, lưng cậu tựa vào thành ghế, trong tay nắm một khẩu súng lục.

Lạc Phi bị bắt quỳ trên mặt đất, hai tay hai chân đều bị xiềng xích, “Mày có giỏi thì giết tao đi!”

“Đã vào đây rồi, anh sống hay chết,” Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng cười, trên mày mang theo tà khí, “Là ý của tôi.”

Y cúi đầu hôn lên khẩu súng lục, cười tựa như một đứa trẻ vô tội, “Muốn chết thì được, nhưng chết như thế nào, thì phải xem tâm trạng tôi.”

“CUT!”

“Quá tuyệt vời!” Đạo diễn Lưu kích động tiến lên, “Chính là cái cảm giác này!”

Lạc Phi mặc áo tù, trên người còn có vết máu bẩn, gã cũng không vội đi thay quần áo, cười ghé sang: “Vừa rồi Đường Sinh thật sự là quá A, suýt nữa là làm tôi đổ luôn rồi.”

“Bảnh!”

Giang Trạch Thanh cười tiến lên, vai y đóng là một vai phụ không quá quan trọng, xem như là khách mời hữu nghị, hay ngày này mới vừa tiến tổ.

“Nếu chiếu ra để mấy nhóc fan cậu xem được, sợ là đều phải quỳ gối dưới quân phục cậu.”

“Nào có quá như vậy.” Bạch Đường Sinh cười cười, không để trong lòng.

“Đừng khiêm tốn, cảnh vừa rồi kia khí tràng rất mạnh.” Ngụy Lạc đi tới, “Nói thật, trước khi tiến tổ thật sự tôi cũng không ngờ kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy.”

“Giang sơn rộng lớn lắm kẻ có tài mà…” Lạc Phi lắc đầu, “Qua mấy năm nữa chỉ sợ tôi cũng phải quỳ gối dưới hào quang của Bạch Đường Sinh thôi.”

Lạc Phi cố ý nhấn mạng hai chữ “quỳ gối” này, Bạch Đường Sinh tùy ý nhìn gã một cái, như là khiêm tốn lại như có ẩn ý khác: “Nói về kỹ thuật diễn, vẫn là tiền bối Lạc tốt hơn.”

Suất diễn hôm nay xem như cũng đã kết thúc, sau khi Lạc Phi đổi quần áo xong nói với mọi người: “Gần đây mọi người đều vất vả rồi, hôm nay kết thúc công việc sớm, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm nhé? Hy vọng mọi người cho mặt mũi.”

Song quan ảnh đế hạ thể diện bình dị gần gũi như vậy, mọi người tất nhiên không có lý nào từ chối.

Đạo diễn Lưu nói: “Vẫn là Lạc Phi hào sảng, hôm nay chúng ta tranh thủ bào sạch tiền cậu ta!”

Lạc Phi nhìn Bạch Đường Sinh một cái cười mà không nói, Bạch Đường Sinh như không thấy mà vẫn giữ im lặng như cũ.

Vẻ mặt Ngụy Lạc nhàn nhạt, “Hôm nay tôi không tiện lắm, không đi được, rất xin lỗi.”

Không tiện trong miệng phụ nữ là có ý gì mọi người đều hiểu.

“Không tiện cũng không sao, chỉ ăn không uống là được.” Lạc Phi đổi giọng: “Đường Sinh sẽ tiện đúng chứ, không đến mức chút này cũng không nể mặt tôi nhỉ?”

Lời này nói hoàn toàn chẳng cho Bạch Đường Sinh xuống thang. Giờ phút này nếu cậu cự tuyệt, ngày mai không biết đoàn phim sẽ truyền ra thành chuyện gì. Bạch Đường Sinh kiêu ngạo tính tình ngôi sao, dựa hơi Ô Bách Chu đến cả ảnh đế Lạc cũng không xem vào mắt, vân vân.

Thật ra nếu thật sự muốn cự tuyệt Bạch Đường Sinh hoàn toàn có thể nói thẳng, cậu không phải kiểu người vì thanh danh mà có thể đi lá mặt lá trái với người khác.

Nhưng cậu biết, cho dù hôm nay cậu không thuận theo Lạc Phi, Lạc Phi cũng sẽ lại tìm được lần tiếp theo quấy rầy cậu. Không bằng đêm nay dùng một lần giải quyết triệt để.

“Tiệc của tiền bối Lạc tôi đương nhiên là rất hân hạnh rồi.”

Bạch Đường Sinh vừa dứt lời, mày Ngụy Lạc liền nhíu lại. Ánh mắt cô chuyển trên người Lạc Phi vài vòng, không mặn không nhạt cười: “Nếu mọi người đều đi, vậy tôi vẫn là không nên làm mất hứng. Rượu thì tôi không uống, đến lúc đó mọi người say tôi còn có thể kéo mọi người về.”

Lạc Phi đưa mọi người vào một nhà hơi hướng riêng tư, chia ra vài phòng riêng. Hà Nhiên và Bạch Đường Sinh tất nhiên không cùng một phòng, cậu ta có chút lo lắng, nhưng Bạch Đường Sinh trấn an vài câu thì thả lỏng lại.

Nhà hàng này giá cả không thấp, nhân viên đoàn phim bình thường sẽ không ăn nổi, vì vậy càng thêm nhiều lời khen ngợi Lạc Phi ra tay hào phóng.

Nhưng ở trong mắt những người khác, bữa cơm này đã không phải là ý đó nữa. Đặc biệt là với Giang Trạch Thanh trong giới đã lâu thì trực tiếp cướp chỗ ngồi bên cạnh Bạch Đường Sinh của Lạc Phi trước đó, nhỏ giọng nói với cậu: “Lát nữa uống ít rượu thôi, thật sự không nổi nữa thì tôi chắn cho cậu.”

Tửu lượng của Bạch Đường Sinh khi đóng máy Diều phi lệ thiên Giang Trạch Thanh đã được mở mang, nhưng y vẫn có chút lo lắng. Lạc Phi phong nguyệt nhiều năm như vậy, tửu lượng tất nhiên cũng không thường.

Lạc Phi mới vừa tiến vào đã phát hiện Giang Trạch Thanh và Ngụy Lạc một trái một phải mà để Bạch Đường Sinh ở giữa, một chút khe hở cũng chẳng chừa cho gã, trên mặt gã lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.

Quả nhiên không ngoài dự doán của Giang Trạch Thanh, vừa lên bàn Lạc Phi liền bắt đầu mời rượu đủ kiểu, những người khác không rõ chuyện cũng theo đó kính Bạch Đường Sinh. Dù sao cậu cũng là người vừa mới nổi trong giới, sau lưng còn dựa cây đại thụ Ô Bách Chu, có cả đám người muốn kéo quan hệ.

Nếu chỉ cần một tên Lạc Phi không ngừng kính rượu thì còn dễ từ chối, nhưng giải quyết những diễn viên khác lại thật sự rất phiền toái.

Bạch Đường Sinh uống được nửa cuộc, thấy Lạc Phi lại kêu một két rượu lên thì nổi lên chút nóng nảy. Cậu cũng lười lòng vòng, đầy ẩn ý mà đối mắt nhìn Lạc Phi, nói: “Mọi người ăn trước đi, tôi vào nhà vệ sinh.”

Lạc Phi thấy cậu đứng dậy, cười nói: “Đường Sinh không phải là uống nhiều quá muốn đi ói đấy chứ?”

Hôm nay Bạch Đường Sinh mặc rất thoải mái, áo dài tay và quần dài phối với nhau, lại phù hợp với thân phận sinh viên của cậu.

Ánh mắt cậu trong gương trong sáng, không hề có chút say.

Trước kia không phải không có người từng có ý định với cậu, đặc biệt là trong khoảng thời gian đóng quần chúng* kia, có vô số lần cậu có thể dựa vào quy tắc ngằm để giành cơ hội hot lên.

(*) Ở đây tác giả dùng 龙套 (lóngtào) nghĩa là áo rồng, dùng để chỉ những vai phụ, vai làm nền, đại loại là do loại áo này hay cho binh lính mặc đồng bộ trong các vở kịch hay sao ấy. Sơ lược là v th chứ t cũng kh rõ.

Thiếu niên dương quang tự tin khí chất, hơn nữa khuôn mặt lại đẹp, trong giới không thiếu nam nữ thích ăn loại người này. Rất nhiều người đều trong tối ngoài sáng đưa danh thiếp cho Bạch Đường Sinh, có rất nhiều đàn ông, cũng có phụ nữ đã có chút tuổi.

Nhưng Bạch Đường Sinh một người cũng chưa từng tiếp nhận, nếu không nợ của cậu mới đầu cũng sẽ không phải vất vả như vậy.

Ở đời trước, về sau, Bạch Đường Sinh dần hot lên, nói trắng ra cũng vẫn là công lao của Ô Bách Chu. Ô Bách Chu là một người chính trực, qua ngày hôm sau Bạch Đường Sinh nhặt được hắn trong nhà vệ sinh rồi đưa đi bệnh viện, hắn cũng trả lại thù lao tương ứng.

Dựa vào tài nguyên Ô Bách Chu cố ý cho cậu kia, sự nghiệp của Bạch Đường Sinh cuối cùng cũng bắt đầu phất lên, sau đó cậu cũng không còn cơ hội tiếp xúc với Ô Bách Chu. Cứ thuận theo tự nhiên, thân phận của người mơ ước cậu ngày càng cao, ngày càng khó đối phó, nhưng cậu chưa từng thỏa hiệp.

Chỉ là nghĩ lại cậu đều sẽ cảm thấy ghê tởm. Cậu có thể thừa hoan dưới thân Ô Bách Chu, có thể rên rỉ trong lồng ngực Ô Bách Chu, những chuyện đó đều là cậu cam tâm tình nguyện, bởi vì Ô Bách Chu là yêu thương trong lòng cậu.

Nhưng những người này là gì, loại người giống như Lạc Phi này tính là cái thá gì? Bọn họ đều không xứng có được dù chỉ một ánh mắt của cậu.

Bạch Đường Sinh không đợi quá hai phút Lạc Phi đã xuất hiện sau lưng cậu. Bạch Đường Sinh nhàn nhạt nhìn người phía sau qua gương, không lộ ra chút cảm xúc.

Lạc Phi cười cười, cổ áo mở rộng quá nửa, “Biết không, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu, tôi đã muốn chinh phục cậu rồi.”

Bạch Đường Sinh không chút để ý mà rút một tờ khăn giấy lau tay, “Anh xứng sao?”

Lạc Phi không ngờ Bạch Đường Sinh lại thẳng thắng như vậy, gã sững ra nửa ngày nhưng cũng không bị chọc tức, tiếp tục cười: “Cậu chẳng sợ đắc tội tôi chút nào.”

Lạc Phi đến gần hơn, “Là do đã bò lên giường Ô Bách Chu, cảm thấy cậu ta sẽ che chở cậu sao?”

Thấy Bạch Đường Sinh không nói lời nào, gã còn nói thêm: “Mọi người đều là đàn ông, cậu có thể không rõ đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao, cậu cảm thấy hứng thú của cậu ta với cậu có thể kéo dài bao lâu? Đàn ông ăn thịt một lần có thể không dừng được nữa. Trước kia sinh hoạt cá nhân của cậu ta đúng là sạch sẽ, nhưng có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, người đẹp trong cái giới này quá nhiều.”

“Chỉ cần Ô Bách Chu nói một lời, sẽ có vô số người quỳ gối dưới quần của cậu ta, khi đó, cậu có là cái thá gì?”

Lạc Phi cong cong khóe miệng: “Nói không chừng, bây giờ Ô Bách Chu còn đang ở trên giường của tình nhân nhỏ nào đấy, lung tung càn quấy trong người tình nhân…”

Lạc Phi còn chưa nói xong đã mạnh mẽ rụt eo, gã gục người ôm bụng, trăm triệu lần cũng không ngờ Bạch Đường Sinh sẽ động thủ với gã.

“Sướng không?” Bạch Đường Sinh vung vung nắm đấm, “Lâu lắm rồi tôi không đánh người, anh nên vinh hạnh đi.”

Lạc Phi bị vẻ mặt của cậu chọc điên, gã ngẩng đầu cười lạnh một tiếng: “Tức rồi? Tôi đã từng tra về cậu, trước khi ở bên Ô Bách Chu cậu chưa từng làm với bất cứ kẻ nào. Thế nào, cậu là thật sự động chân tâm với cậu ta…”

Lại thêm một quyền, Bạch Đường Sinh đánh không hề có chút do dự.

“Đm!”

Không chờ Lạc Phi mắng xong, Bạch Đường Sinh lại vung xuống một quyền nữa, cậu không đánh vào mặt, cố ý chọn nơi không thấy, ví như dạ dày, bụng.

Lạc Phi chưa kịp phản ứng đã ăn vài cú, rượu và đồ ăn vừa mới nuốt vào cũng nhộn nhạo cả lên, như là muốn qua yếu hầu trào ra ngoài.

Chiều cao hai người không kém gì nhau, hình thể cũng không khác biệt bao nhiêu. Thân trên Bạch Đường Sinh do khung xương mà nhìn có vẻ hơi gầy gò, nhưng tuyệt đối không ốm yếu. Lạc Phi vốn sẽ không ăn đủ như vậy, nhưng cố tình gã đã uống không ít rượu, lại không chú ý phòng bị, bị Bạch Đường Sinh cướp lợi thế.

Gã chật vật ngồi trên mặt đất, khuỷu tay chống trên sàn nha lạnh lẽo, mắt thấy Bạch Đường Sinh nhắm xuống dưới, dẫm lên chỗ…XX* của gã.

(*) ở đây đã bị tấn giang kiểm duyệt=))

– –

Bên kia, khi Lạc Phi vừa nói muốn đi xem Bạch Đường Sinh thế nào, Ngụy Lạc và Giang Trạch Thanh đã bất an. Nhưng WC nam Ngụy Lạc lại không tiện vào, Giang Trạch Thanh thì vừa đứng dậy đã bị mấy diễn viên khác quấn lấy, không thể thoát thân.

“Thầy Bạch có tiền bối Lạc đi xem là được rồi.”

“Thầy Giang cũng phải đi ói à?”

“Thầy Giang không phải là chịu thua rồi đấy chứ?”

Chờ khi mọi người phát hiện hai người kia đúng thật đã lâu rồi không quay lại, Giang Trạch Thanh mới miễn cưỡng đứng dậy, Ngụy Lạc cũng không rảnh kiêng kị nam nữ, trực tiếp đi cùng Giang Trạch Thanh ra ngoài.

Dọc theo đường đi hai người nghĩ đến rất nhiều tình huống. Giang Trạch Thanh và Bạch Đường Sinh cũng không tính là quá quen biết, nhưng quan hệ của y và Ô Bách Chu không tồi. Cảm nhận với Bạch Đường Sinh cũng không tệ, là thật tình thích vị hậu bối này, không muốn để cậu người cậu dính nước bùn, y không có khả năng mặc kệ Bạch Đường Sinh bị Lạc Phi làm bẩn.

Còn về Ngụy Lạc, cô và Bạch Đường Sinh chỉ giới hạn trong bạn bè bình thường. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cô thiên vị Bạch Đường Sinh. Trải qua bảy ngày ở chung trong show tạp kỹ, cô hiểu rõ Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu là thật. Trực giác phụ nữ luôn rất đáng sợ, người khác có lẽ cho rằng bọn họ chỉ là đang xào cp, làm bạn bè và ông chủ lăng xê nghệ sĩ dưới tay.

Nhưng Ngụy Lạc biết, không phải như thế, bọn họ là có tình cảm thật.

Ngụy Lạc hâm mộ thứ tình cảm đơn thuần lại chân thành tha thiết này. Đặc biệt là ở trong cái giới này cành lâu, sẽ càng tìm kiếm những điều thuần túy, nếu không show lúc ấy cô cũng sẽ không chiếu cố Tiêu Duyệt như vậy.

Lạc Phi và Bạch Đường Sinh đi ra ngoài đã sắp hai mươi phút, hai người nghĩ tới kết quả xấu nhất, nhưng không thể nào ngờ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lạc Phi vẫn là tư thế trước đó, giữa đũng quần* gã có một đôi chân đeo giày thể thao, suýt chút đã dẫm lên cái chân thứ ba của gã.

(*)Ở đây đã bị kiểm duyệt, là tôi đang chém nhé anh em.

Trên trán gã lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, yết hầu theo bản năng mà nuốt một cái, “Bạch Đường Sinh, cậu đủ tàn nhẫn.”

Bạch Đường Sinh thấy Giang Trạch Thanh và Ngụy lạc mắt chữ O mồm chữ A ở cửa, chậm rãi thu chân về. Cậu mở vòi nước ra rửa sạch, “Tôi bảo đảm, trừ trong phim ra, anh lại gần tôi trong phạm vi ba mét, có một lần tôi xử anh một lần.”

Cậu rút vài miếng giấy vệ sinh ra thấm nước trên tay đi, trong không khí nhất thời có chút im ắng. Cậu lau tay xong ngồi xổm xuống cách tờ giấy chỉ lên ngực Lạc Phi: “Anh không ngại nhìn thử xem, Ô Bách Chu anh ấy có thể che chở tôi hay không.”

Bạch Đường Sinh đi ra ngoài cửa, nói với Giang Trạch Thanh và Ngụy Lạc: “Đi thôi, đừng để mọi người chờ lâu.”

Lạc Phi phía sau cậu cố ngậm đau nhức chậm rãi đứng dậy, khăn giấy ướt sũng trên ngực rơi xuống mặt đất. Sắc mặt gã âm trầm, cứ như là thứ rơi xuống chẳng phải khăn giấy mà là thể diện của gã.

Trở lại phòng riêng, Bạch Đường Sinh cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục ăn uống với mọi người.

Qua năm phút sau Lạc Phi mới trở về, quần áo sạch sẽ hoàn toàn nhìn không ra vừa mới bị đánh cho một trận, sắc mặt gã tươi cười như cũ, chỉ là không tràn đến đáy mắt.

Trên đường trở về, Ngụy Lạc có chút lo lắng: “Hôm nay cậu làm anh ta mất thể diện như vậy, sợ là sẽ không dễ dàng để yên.”

Giang Trạch Thanh nhíu mày, rồi lại nhanh chóng buông ra, “Tôi cảm thấy vấn đề không lớn, không đến hai ngày nữa là cậu đóng máy rồi, bận tâm Lạc Phi làm gì, cậu ta còn có thể đuổi theo cậu kiếm chuyện sao?”

Giang Trạch Thanh cười: “Không phải còn có Ô Bách Chu sao, có cậu ta ở đó thì còn sợ cái gì?”

Giang Trạch Thanh cũng không biết chuyện các fan ship điên cuồng trên mạng là sự thật, nhưng người nói vô tình người nghe có ý, Ngụy Lạc và Bạch Đường Sinh đều yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bạch Đường Sinh rũ mắt, khẽ cười, “Thầy Giang nói đúng, có thầy Ô ở đó mà…”

“Sợ cái gì?”

Ô Bách Chu là viên thuốc giải trong lòng Bạch Đường Sinh, dù cho nhắc tới khi nào, lòng Bạch Đường Sinh đều sẽ từ hố sâu mà vực dậy trở lại bến bờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK