• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói, bộ phim trước đó Bạch Đường Sinh đóng cùng Đào Nghệ đã chiếu gần một tháng, phòng vé tuy rằng không quá gây chú ý nhưng cũng xem như ưu tú.

Dù sao nam nữ diễn viên chính đều coi như là người mới.

Khi Bạch Đường Sinh ra khỏi phòng tắm, Ô Bách Chu đang mở máy tính phát phim.

“Có gì mà đẹp?” Bạch Đường Sinh lau đầu tóc còn vương nước, “Sở thích lạ xem em và cô gái khác ân ái sao?”

“Ừ…” Ánh mắt Ô Bách Chu thâm trầm, “Cô ấy đẹp không?”

Bạch Đường Sinh nhướng mày, một tay xốc chăn trên người Ô Bách Chu, quỳ lên hai bên sườn hắn: “Anh đẹp nhất.”

Ô Bách Chu đã xem qua bộ phim một lần, trong đó thật ra Bạch Đường Sinh và Đào Nghệ cũng không có cảnh thân mật gì. Chỉ có hai lần ôm, một lần hôn chuồn chuồn lướt nước, hơn nữa còn là đóng thế.

Nhưng hắn vẫn đè Bạch Đường Sinh trong lồng ngực khi phim chiếu đến đoạn Bạch Đường Sinh và Đào Nghệ hôn môi kia, mặc ý mà hôn lên. Tay hắn đặt trên eo và gáy Bạch Đường Sinh, dùng sức đè xuống, tràn ngập chiếm hữu.

Máy tính đã bị vứt sang một xó, video vẫn còn đang phát, hai người ngoài video lại bắt đầu phân đoạn không thể miêu tả.

Bạch Đường Sinh khẽ cười: “Thầy Ô, yêu nghề kính nghiệp khi xưa của anh đâu? Phim trong sáng như vậy cũng không chịu nổi? Về sau làm sao bây giờ?”

Ô Bách Chu không nói gì, tay hắn vuốt ve phía sau Bạch Đường Sinh, lại chậm chạp không tiến vào. Bởi vì ngày mai chính là cảnh cuối cùng của Bạch Đường Sinh, chạy khá gấp. Ô Bách Chu không muốn làm cậu bây giờ, đỡ cho ngày mai trạng thái không tốt, thời gian đóng máy lại phải lùi.

Hắn cúi đầu cắn một cái lên cổ Bạch Đường Sinh, Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, “Đừng để lại dấu, trang phục ngày mai không che đến cổ.”

“Về sau bảo Tề Kỳ tìm cho em mấy bộ chính kịch không có tình cảm.” Lời này đương nhiên là nói đùa, thật sự làm như vậy Bạch Đường Sinh hoàn toàn chẳng thể tìm được mấy bộ có thể quay.

Biết rõ Ô Bách Chu nói đùa, Bạch Đường Sinh vẫn nhịn không được thuận theo ý hắn trả lời: “Được.”

Thầy Ô của cậu tốt như vậy, cậu không muốn để thầy Ô có chút không vui nào.

Ô Bách Chu lại cắn lên vành tai Bạch Đường Sinh, dùng hàm răng nhẹ nhàng day cắn. Hai cơ thể nóng rực dán bên nhau, nhưng lại chẳng có bao nhiêu dục niệm mà lại mang theo chút thân mật dịu dàng an ủi. Bạch Đường Sinh ghé vào trong lồng ngực Ô Bách Chu ngủ thiếp đi.

Nói ra thì đã lâu rồi cậu chưa nằm mơ, mỗi một đêm có Ô Bách Chu cậu đều ngủ rất yên bình.

Ngày hôm sau, Ô Bách Chu như thường lệ theo Bạch Đường Sinh đến đoàn phim, đạo diễn Lưu sắp xếp cho hắn một nhân vật rất thú vị. Nhân vật này cả phim chỉ xuất hiện không đến tám phút, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng lại chắn cho Bạch Đường Sinh một viên đạn.

Khi Ô Bách Chu ngã xuống đất, ngực đầm đìa máu, Bạch Đường Sinh nghe thấy âm thanh lý trí mình tan vỡ.

Cảnh này không có gì bất ngờ mà bị đạo diễn hô dừng. Đạo diễn Lưu tiến lên, có Ô Bách Chu ở bên cạnh nên cũng không dám nói gì nặng lời, chỉ là có chút chỉ điểm: “Vừa rồi cảm xúc của cậu có hơi quá. Người này tuy rằng vì cứu cậu mà chết, trong lòng cậu có xúc động, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài mà sẽ mang theo ẩn nhẫn và khắc chế. Dù sao cậu cũng đã quen cảnh người chết rồi.”

Suy diễn cảm xúc này đối Bạch Đường Sinh mà nói cũng không khó, nhưng cố tình đối tượng là Ô Bách Chu, cậu liền có sai lầm lần đầu tiên.

Ô Bách Chu kéo Bạch Đường Sinh sang, nghiêng đầu thơm lên mái tóc cậu, “Đều là giả thôi, đừng quá nhập diễn.”

“Ừm…”

Nhập diễn thì không đến mức, chẳng qua trong nháy mắt vừa rồi kia đánh quá mạnh vào thị giác, Bạch Đường Sinh chưa kịp phản ứng lại nên lộ ra cảm xúc chân thật.

Cảnh của Ô Bách Chu nhanh chóng quay xong, hắn cũng không rời khỏi phim trường mà vẫn yên lặng ngồi một bên nhìn Bạch Đường Sinh nhập diễn lại xuất diễn. Thường xuyên đưa nước lau mồ hồi cho Bạch Đường Sinh, đặc biệt là cảnh thứ hai đếm ngược khó diễn hơn hẳn, đạo diễn gọi ngừng rất nhiều lần, Ô Bách Chu cũng không nói lời nào, chờ Bạch Đường Sinh ra khỏi cảnh liền tiến lên ôm cậu một cái, môi nhẹ nhàng mơn trớn trên đầu tóc cậu.

Động tác của hắn quang minh chính đại, người của đoàn phim đều có thể thấy. Cố tình hai chính chủ lại chẳng có ý muốn che giấu, quan hệ của hai người hiện hết ra trước mặt mọi người.

Bọn họ không dám khua môi múa mép nhiều, chỉ đôi khi sẽ nhìn trộm mấy cái.

Như thế chỉ khổ Hà Nhiên, đôi mắt cậu chàng muốn xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, chỉ sợ có người nào có tâm tư khác lấy điện thoại ra quay chụp, số lần cậu chàng nhìn chằm chằm trợ lí của Nhạc Phi là nhiều nhất.

Cảnh diễn này trực tiếp bộc lộ rõ ràng hình tượng của Bạch Đường Sinh. Y giết rất nhiều người, ở bên ngoài đối đầu với người chị có quan hệ huyết thống của mình, y để nam chính cũng chính là anh rể mình chịu tra tấn tàn bạo, đến nỗi đã chẳng còn ra hình người.

Y tàn nhẫn độc ác, coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng cuối cùng y xếp lên một ván cờ*, ván cờ này giúp chị y nhận được tình báo mong muốn, cục bộ này cứu mạng của anh rể y, còn có mạng của vô số người giống chị y.

(*)局(ju) từ này có rất nhiều nghĩa, là cục bộ, ván cờ, tròng, bẫy rập, cũng có thể là cục trong kết cục,…vv. Ở đây t đang để theo cảm nhận và ngữ nghĩ thôi tại tác giả để có một chữ 局 duy nhất, không biết là nghĩa nào.

Mà cái giá phải trả là mạng của y, cái chết của y. Y bị bắt, lần này cuối cùng là kẻ khác tra tấn y*. Thân phận của y thay đổi, trở thành tù nhân, máu tươi loang lổ trên người, cả người là xiềng xích đỏ thẫm, từng khớp ngón tay bị bẻ gãy.

(*)Không biết phải sạn không hay là do tôi hiểu sai mà ở đây tác giả để là 他折磨别人, tức là y tra tấn kẻ khác chứ không phải là người bị tra tấn ấy hmu.

Cả quá trình y không nói một lời, vẫn luôn lấy trầm mặc và tiếng gầm nặng nề trả lời những tra tấn không dành cho con người đó.

“CUT!” Đạo diễn Lưu tiến lên, chân thành thật lòng mà nói: “Chúc mừng đóng máy!”

Ngụy Lạc cũng đến trêu đùa: “Giải thoát rồi phải không?”

Bạch Đường Sinh hít một hơi thật sâu, chậm rãi cởi bỏ cảm xúc của nhân vật khỏi người. Cậu nhìn Ô Bách Chu đi đến chỗ mình, cười gật đầu, “Ừm… Giải thoát rồi.”

Lạc Phi đã không còn dáng vẻ thích sáp vào người Bạch Đường Sinh trước đó, một mình ngồi một bên, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Bạch Đường Sinh nhìn gã một cái, ngay sau đó hờ hững dời mắt đi. Ô Bách Chu tiến lên, một tay kéo người vào lồng ngực, “Chúc mừng đóng máy.”

“…”

Một luồng nhiệt ấm áp chảy trong lòng Bạch Đường Sinh, cậu đắm chìm trong lồng ngực Ô Bách Chu vài giây, ngay sau đó kéo ra khoảng cách giữa hai người.

“Hai người các cậu có thể tém tém lại không, còn như vậy nữa thì cả giới giải trí đều biết hai người các cậu ở bên nhau đấy.” Ngụy Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, quả thật là đau mắt.

“Biết thì biết đi.” Bạch Đường Sinh tùy ý đáp.

Bạch Đường Sinh kéo Ô Bách Chu vào phòng thay đồ, tẩy trang xong lại để chuyên viên trang điểm đi ra ngoài. Lúc này không có ai, hai người không kiêng nể gì mà ôm nhau, cảm nhận nhiệt độ của nhau.

“Thích nhân vật này không?” Ô Bách Chu hỏi.

“Cũng được.”

“Nhân vật này có chút giống em.” Tay Ô Bách Chu xoa trên gáy cậu.

“Ừm…”

Bạch Đường Sinh biết ý của Ô Bách Chu, đúng thật là có chút giống, đặc biệt là về tính cách. Bọn họ đều là người ngăn cách mình và người khác ra hai thế giới, không thèm để ý cái nhìn của người ngoài, sống bình đạm lại mãnh liệt.

Chỗ giống nhất là bọn họ đều không tiếc mạng.

Bị cảm xúc trong trong phim ảnh hưởng hiển nhiên cũng không chỉ có mình Bạch Đường Sinh, trong lòng Ô Bách Chu ít nhiều cũng có chút khó chịu, “Về sau nên ít nhận những phim quá nặng nề thế này lại.”

Cảm xúc Bạch Đường Sinh vẫn có thể khống chế được, nhưng cậu vẫn dán mặt vào cần cổ Ô Bách Chu, buồn cười: “Phim tình cảm không được nhận, phim nặng nề không được nhận, có tiếp xúc tứ chi không cho nhận. Thầy Ô cái này không cho cái kia cũng không cho, dứt khoát phong sát em luôn đi.”

Ô Bách Chu ôm người trong lòng, vòng ôm vô cùng dịu dàng, mang theo ý trấn an, nhưng lời nói trong miệng lại có chút tàn nhẫn: “Đường Sinh…”

“Vâng?”

“Chuyện trước đó còn xảy ra một lần nào nữa thì em cũng không cần đóng phim, cũng dứt khoát không cần ra khỏi cửa, tôi sẽ nhốt em trong nhà, đeo xích lên, cả đời cũng đừng mong tháo ra.” Giọng điệu Ô Bách Chu bình tĩnh, nhưng ý trong lời nói lại tràn ngập thô bạo.

Bạch Đường Sinh biết “chuyện trước đó” trong lời Ô Bách Chu là chỉ chuyện gì. Là đang nói nhát dao lần đó khi bọn họ vừa mới gặp, cũng là chỉ trước đó biết rõ mình bị bệnh không phẫu thuật mà còn che giấu.

“Được.” Bạch Đường Sinh hôn bên cổ Ô Bách Chu, “Còn có lần sau anh cứ đánh gãy tay chân em, cột trong nhà, đến lúc đó em gì cũng chẳng làm được, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm…”

Miệng Bạch Đường Sinh nói lời tán tỉnh, nhưng trong lòng lại rõ “chuyện trước đó” tuyệt đối sẽ không có lần sau. Cậu lưu luyến thầy Ô của cậu, cũng không nỡ để hắn khổ sở..

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa không đúng lúc, Bạch Đường Sinh tách ra khoảng cách với Ô Bách Chu, “Vào đi.”

Hà Nhiên bước vào, cậu chàng thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua sắc mặt của hai ông chủ, sợ mình đột nhiên gõ cửa phá hỏng chuyện tốt của hai người.

Cậu ta giải thích vì sao mình tới, “Anh Sinh, fan đến tham ban đã ở bên ngoài đợi một lúc rồi.”

“Được, chúng ta đi đi.”

Fan sẽ đến tham ban hôm Bạch Đường Sinh có biết. Sau khi bộ phim cậu quay cùng Đào Nghệ chiếu đã hấp dẫn không ít fan bạn gái, cũng có rất nhiều fan thật lòng thích cậu cảm thấy kỹ thuật diễn của cậu không tồi.

“Anh chờ em ở đây? Hay là về khách sạn chờ em.” Bạch Đường Sinh hỏi.

“Em đi trước đi.” Ô Bách Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đợi lát nữa tôi tới tìm em.”

Bạch Đường Sinh cũng không hỏi Ô Bách Chu muốn làm gì, đi theo Hà Nhiên đi ra ngoài.

Fan đến cũng không nhiều lắm, khoảng hai mươi người, ngoan ngoãn ngồi xổm ở một góc nhỏ, trong tay còn xách theo quà và bảng tên của Bạch Đường Sinh.

“Anh ơi bọn em ở đây này!”

Nhìn thấy Bạch Đường Sinh đi ra, các fan đều có chút kích động. Trong đó có không ít fan lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Đường Sinh ngoài đời, bọn họ nhỏ giọng mà che miệng hét: “Bạch Bạch còn đẹp hơn trên hình nữaaa!”

Bạch Đường Sinh cười chào bọn họ, ký tên rất nhiều. Cậu chỉ nhận vài bức thư làm quà, không phải là đồ đắt tiền hay là đồ thủ công nặng tâm ý.

Người tới đều là những cô gái trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy, cậu hàn huyên trong chốc lát.

Đột nhiên, một fan che miệng hét lên với phía sau Bạch Đường Sinh. Bạch Đường Sinh sửng sốt, quay đầu lại thấy Ô Bách Chu đang đi đến chỗ mình.

“Trời ạ!” Các fan đồng loạt kích động: “Sao thầy Ô lại ở chỗ này?”

“Tôi và các bạn giống nhau, tới tham ban.” Ô Bách Chu đứng bên cạnh Bạch Đường Sinh: “Thuận tiện làm nhân vật khách mời.”

Nụ cười của các fan giương đến sắp đụng cả mặt trời, cứ như là tôi ship đã real rồi. Một fan đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Là khách mời hữu nghị sao!”

“Bạn đoán đi?” Ô Bách Chu chậm rãi cong khóe môi với máy ảnh của fan, “Chờ khi chiếu các bạn sẽ biết.”

Bạch Đường Sinh phối hợp đứng ở một bên, chẳng nói gì mà chỉ cười. Cậu đã biết chuyện Ô Bách Chu yêu cầu viết là “khách mời thân tình” từ chỗ đạo diễn Lưu, dù sao sau này “cửa tủ*” cũng chẳng thể đóng mãi được, sớm hay muộn gì cũng bị Ô Bách Chu một chân đá văng.

(*)Ở đây ẩn dụ cho việc come out ấy, hay gọi là come out of the closet, closet đây là cái tủ. Còn ý bạn Bạch là thầy Ô lộ quá sớm muộn gì anh ta cũng tự khui thôi=))

Cậu nhìn thời gian: “Mọi người mau trở về đi thôi, trời sắp tối rồi, muộn quá không an toàn.”

Các fan hiểu chuyện gật đầu: “Bọn em nhìn các anh về thì đi liền!”

Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu vừa mới quay đầu, phía sau đã phát ra tiếng la vụn vặt.

“A a a a a a tôi chết mất!”

“Ngọt quá a a a a!”

“Xong rồi tôi muốn chuyển thành fan CP…”

Đêm đó, các fan tham ban đẩy Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu lên hot search.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK