• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày này Bạch Đường Sinh đều phải quay quảng cáo, tiến hành cũng xem như là thuận lợi. Tuy rằng trong lòng chỉ toàn là mau chóng hoàn thành công việc sau đó đi gặp thầy Ô của cậu, song đến khi quay thật cậu vẫn dằn lòng qua một bên, nghiêm túc mà quay quảng cáo.

Đối tượng hợp tác lần này là Ngụy Lạc, hai người cũng coi như khá thân, trong quảng hai người là một cặp. Ngụy Lạc tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng thay quần áo và trang điểm xong lại trông vẫn y hệt thiếu nữ đôi mươi.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cực kỳ thuận lợi hoàn thành phần quay.

“Có đôi khi thật hâm mộ hai người đấy.” Ngụy Lạc cảm thán: “Có thể tìm được một tình cảm chân thành trong cái giới này thật sự không dễ dàng.”

Bạch Đường Sinh sửng sốt, cảm thấy hôm nay dường như Ngụy Lạc có gì đó khác thường.

Ngụy Lạc rũ mắt: “Cậu và Ô Bách Chu đều là người sạch sẽ, như là chưa bao giờ bị cái giới này vấy bẩn vậy.”

Ngụ ý của lời này khiến Bạch Đường Sinh khẽ nhíu mày: “Vậy còn chị?”

“Tôi?” Ngụy Lạc ngẩng đầu, cười khẽ: “Giới này dơ bẩn, tôi cũng bẩn.”

“Chị…”

Bạch Đường Sinh còn chưa nói xong, Ngụy Lạc đã cắt ngang: “Không nói tôi, mỗi người đều có chuyện cũ, tôi có… Cậu đàn em kia của cậu cũng có.”

Bạch Đường Sinh sửng sốt, không biết nói thế nào lại nói đến Lộ Tưởng.

“Hôm đó quay show giải trí, ban đầu là MC chọn cái người có ghi chú là “Anh Phi” kia cho Lộ Tưởng, lúc đó cậu ta rất căng thẳng. Tôi vô tình thấy được hình đại diện người đó, cậu đoán đó là ai?”

“Lạc Phi?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng trong lòng Bạch Đường Sinh đã chắc chắn là đáp án này, nếu không phải không có dính líu đến cậu, Ngụy Lạc sẽ không dưng mà nhắc đến chuyện này.

“… Đúng.” Ngụy Lạc châm chước: “Đó là Wechat cá nhân của Lạc Phi, Lộ Tưởng quen biết Lạc Phi, còn ghim Wechat của anh ta lên đầu…”

Không cần Ngụy Lạc nói hết, Bạch Đường Sinh cũng có thể nghĩ tiếp. Một tân binh vừa vào giới, một ảnh đế đứng trên đỉnh kim tự tháp. Đổi lại là bất kỳ ai khác Bạch Đường Sinh cũng có thể xem như hai người đó chỉ là bạn bè, song cố tình người kia lại là Lạc Phi.

Lạc Phi sống thế nào người trong giới đều rõ.

Bạch Đường Sinh thở dài, cậu mở Wechat của Lộ Tưởng ra nhìn trong chốc lát, tin nhắn gần đây nhất là sáng nay Lộ Tưởng gửi đến: Đàn anh, ngày mai là sinh nhật em, muốn mời mọi người ăn một bữa tại nhà, anh có rảnh không?

Tin nhắn Bạch Đường Sinh đã nhìn thấy từ sáng, cậu vốn suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, nhưng những lời này của Ngụy Lạc lại khiến cậu thay đổi ý định.

Cậu trả lời rột câu: Rảnh, gửi địa chỉ cho tôi, vừa lúc tôi muốn nói chuyện với cậu.

Nói cái gì?

Tối hôm sau Bạch Đường Sinh bảo Hà Nhiên đưa mình đến nhà Lộ Tưởng, là một biệt thự nhỏ, hoàn cảnh rất không tồi.

Người đến không ít, có cả Tiêu Duyệt Minh Triều. Bạch Đường Sinh nhớ ra, sau khi quay chương trình Tề Kỳ có nhận cho Lộ Tưởng một bộ phim, nam phụ nữ phụ trong đó là Tiêu Duyệt và Minh Triều.

Bởi vì mọi người đều là nhân vật công chúng, Lộ Tưởng* ngược lại không gọi bạn bè ngoài giới.

(*)Ở đây tg có đánh nhầm là Minh Triều hay sao ấy.

Ăn cơm uống rượu xong, mọi người nên tam cuộc cũng đã tan, Lộ Tưởng bưng một ly sữa bò đi tới: “Đàn anh, cho anh”. Truyện Ngôn Tình

Bạch Đường Sinh không nhận mà tặng quà trước tiên. Đó là một quả bóng rổ phiên bản giới hạn, vì khá vội nên cũng không gói lại. Lộ Tưởng nhìn ngơ ngác hồi lâu: “Sao đàn anh nhớ ra mà tặng em cái này?”

“Không phải trước kia cậu rất thích à?”

Ký ức của Bạch Đường Sinh với thời đại học cũng không sâu lắm, nhưng sau khi gặp lại Lộ Tưởng, nhìn cậu ta đôi khi cũng sẽ nhớ đến một số việc. Không biết là ngày nào đó trong thư viện, Lộ Tưởng ngồi bên cửa sổ hỏi cậu: “Đàn anh, sắp đến sinh nhật anh rồi, anh thích cái gì?”

Bạch Đường Sinh không còn nhớ rõ câu trả lời của bản thân nữa, nhưng khi mình hỏi lại Lộ Tưởng, Lộ Tưởng nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt khát khao: “Em thích bóng rổ, cực kỳ thích, nhưng mà vóc dáng em không cao, đội bóng trường không muốn nhận em.”

“Được rồi…” Bạch Đường Sinh thuận miệng nói: “Chờ sinh nhật cậu tôi sẽ tặng cậu một quả bóng, thấy thế nào?”

Sau đó có tặng hay chưa Bạch Đường Sinh không nhớ rõ, nhưng chắc là không tặng, nếu không cũng không đến mức đến một chút ấn tượng cũng không có.

Nếu đã hứa, Bạch Đường Sinh cũng đã nhớ ra chuyện này, thì nhân cơ hội này cũng tặng bóng rổ luôn.

Lộ Tưởng xiết tay nắm của cái cốc thật chặt. Bạch Đường Sinh thấy cậu ta tay bưng một ly sữa bò cũng không tiện cầm quà, liền chuẩn bị nhận lấy, đưa bóng rổ qua.

Lộ Tưởng đột nhiên lui về phía sau một bước, đổ sữa bò vào trong ao, sau đó xoay người nói: “Đàn anh, em…”

Cậu ta còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có người tiến vào, là Lạc Phi.

Đối với sự xuất hiện của gã Bạch Đường Sinh cũng không bất ngờ, thấy vẻ mặt căng thẳng của Lộ Tưởng mà không khỏi thở dài trong lòng.

Lạc Phi cười như không cười nói: “Hai người có vẻ như không chào mừng tôi đến lắm nhỉ?”

Lộ Tưởng nhíu mày: “Không phải anh nói tới trễ chút sao?”

Ánh mắt Lạc Phi đảo một vòng trên ly sữa bò đã cạn trong tay cậu ta: “Đúng vậy… Bây giờ còn chưa đủ trễ sao, mọi người đều đi cả rồi.”

Gã lại đổi lời: “Nhưng mà thầy Bạch và Lộ Lộ thật đúng là huynh đệ tình thâm đấy, muộn như vậy còn nán lại đây mà không sợ bị paparazzi chụp lại làm Thầy Ô nhà cậu ghen sao?”

Lạc Phi cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ “Lộ Lộ”. Vẻ mặt Bạch Đường Sinh bình tĩnh, bây giờ cũng chỉ cách lúc bọn Tiêu Duyệt Minh Triều rời đi được năm phút, cho dù bị paparazzi chụp được cũng chẳng nói lên được gì.

Lộ Tưởng đột nhiên nói: “Đàn anh, xin lỗi.”

Bạch Đường Sinh nhìn cậu ta một cái, không nói gì, ngón tay Lộ Tưởng nắm chạy cốc sữa bò đã trắng bệch.

“Thầy Lạc muốn làm cái gì?”

Lạc Phi đến gần cậu vài bước: “Muốn chơi cậu.”

“Thầy Lạc vẫn thật là kiên trì không ngừng nghỉ đấy…” Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Nhưng có phải tôi đã nói rồi hay không, chỉ cần là anh đến gần tôi trong phạm vi ba mét, tôi sẽ đánh anh.”

Lạc Phi sớm có chuẩn bị, đỡ lấy nắm đấm cậu vung tới, còn thuận thế mơn trớn trên cổ tay cậu. Da gà Bạch Đường Sinh nổi đầy người, chỉ cảm thấy ớn lạnh, cậu nhân lúc Lạc Phi nắm lấy cổ tay mình, một cước đá vào chỗ đũng quần.

“Đm!” Lạc Phi ngồi xổm xuống: “Con mẹ cậu… Cậu có cốt khí như vậy, cơ mà cái tên đàn em này của cậu lại không có quá đâu, tôi ngon ngọt vài câu nó đã bị tôi chơi nát rồi…”

Bạch Đường Sinh híp mắt, đá lên vai gã.

Lạc Phi ngã xuống thảm, ngạc nhiên đến ngơ ngác: “Sao cậu lại…”

Gã còn chưa nói xong, Lộ Tưởng đã nói: “Anh ấy không uống, tôi đổ đi rồi.”

“…” Sắc mặt Lạc Phi trầm đi: “Giỏi lắm, cậu giỏi lắm…”

Bạch Đường Sinh nhíu mày, cảm thấy Lộ Tưởng sợ là không đơn giản chỉ bị ngủ, cậu xoay người nói với Lộ Tưởng: “Đêm nay cậu đi tìm khách sạn ngủ một đêm đi.”

Lộ Tưởng đáp ứng vô cùng dứt khoát: “Được.”

Bạch Đường Sinh đi ra ngoài trước, Lộ Tưởng theo phía sau cậu. Trước tiên Hà Nhiên tìm một khách sạn gần đó cho Lộ Tưởng xuống trước, Bạch Đường Sinh nhìn cậu ta hỏi: “Anh ta chụp hình lại?”

Bước chân Lộ Tưởng sững lại: “… Chụp rất nhiều.”

Thế này thật đúng là không dễ xử lú, nếu là người bình thường thì thôi, cố tình là Lạc Phi.

Bạch Đường Sinh nhíu mày, khẽ xoa huyệt thái dương: “Trước tiên cậu cứ ở lại khách sạn một đêm, tôi và Ô Bách Chu thương lượng thử xem xử lý như thế nào.”

Dù sao đi nữa Lộ Tưởng vẫn là nghệ sĩ dưới danh phòng làm việc của Ô Bách Chu.

Lộ Tưởng đi được vài bước, lại quay đầu thoáng cười nhẹ nhàng: “Đàn anh, cảm ơn anh. Dù anh có tin hay không, nhưng ly sữa bò đêm nay em chưa từng có ý định sẽ đưa đến tay anh.”

Trong sữa bỏ cái gì, thuốc mê, kích dục? Bạch Đường Sinh không hỏi, cũng không muốn biết.

Cậu trở về biệt thự, gọi điện thoại cho Ô Bách Chu, nói rõ sự việc.

“Để tôi xử lý.”

Giọng Ô Bách Chu rất nhẹ, song Bạch Đường Sinh có thể nghe ra tức giận bị kiềm né rõ ràng từ trong giọng điệu hắn.

“Anh định xử lý như thế nào?”

“Hôm fan em đến tham ban ở đoàn phim Năm xưa tôi đã cảnh cáo anh ta rồi.” Giọng Ô Bách Chu đầy bình tĩnh: “Vốn không định ra tay với anh ta nhanh như vậy, nhưng anh ta lại càng muốn đến trêu gây sự với em.”

“Tên đó thật ra không đặt cảnh cáo của tôi trong lòng, là cảm thấy tôi không lấy được chứng cứ khiến anh ta xong đời sao?”

Bạch Đường Sinh không hỏi lại, nếu Ô Bách Chu đã nói, cậu sẽ tin tưởng thầy Ô của mình có thể làm được, Ô Bách Chu cũng không đề cập lại chuyện này.

Hai trò chuyện qua điện thoại với nhau một hồi, lòng Bạch Đường Sinh không yên chìm vào giấc ngủ.

– –

Lộ Tưởng vào khách sạn, sau khi thấy xe Bạch Đường Sinh đã đi cậu ta lại gọi xe về nhà.

Nói đúng ra, đây không phải nhà cậu ta, chỗ này chẳng qua chỉ là một căn biệt thự Lạc Phi mua chỉ để ngủ với cậu ta mà thôi. Trước đêm nay Lạc Phi đã hứa, chỉ cần cậu ta giúp gã đưa đàn anh tới tay thôi, căn biệt thự này sẽ sang tên cậu ta, những ảnh chụp trong máy đó cũng sẽ xóa đi.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện Lộ Tưởng muốn, trên khuôn mặt cậu ta hiếm khi lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn này trong nháy mắt khi nhìn thầy Lạc Phi đã biến mất không còn tăm hơi, hệt như chưa từng tồn tại.

Lạc Phi nửa ngồi trên thảm, trên mặt còn mang theo chút ý cười, như là chẳng vì chuyện này mà có gì tức giận.

“Về rồi sao?”

Lộ Tưởng tiến lên, nửa quỳ trước mặt Lạc Phi, “Anh Phi, thật xin lỗi, em không xuống tay được… Dù sao anh ấy cũng là đàn anh của em, em không đành lòng…”

“Vậy cậu đối với bản thân lại đành lòng sao?”

Lạc Phi ấn mở di động ra, bên trong truyền ra từng trận rên rỉ đau đớn, hình ảnh trong đó dâm loạn bất kham, Lộ Tưởng quay đầu đi chỗ khác.

Trầm mặc trong chốc lát, Lộ Tưởng đứng dậy, cầm một chai vang đỏ tới, Lạc Phi nhìn thoáng qua, là chai chưa mở.

Lộ Tưởng dùng đồ mở khui chai rượu vang đỏ ra, đổ hai ly, cậu ta uống trước một ly, “Anh Phi, em thật sự thích anh… Em không phải không đành lòng, em chỉ là không muốn để anh chạm vào người khác. Vì sao anh cứ nhất thiết phải là đàn anh chứ? Là em thì không tốt sao?”

Lạc Phi cười lạnh, uống hết ly vang đỏ của mình, sau đó lại uống hết ly này đến ly khác.

“Cậu rất tốt, sao lại không tốt cho được.”

Trong tay Lạc Phi cầm bình vang đỏ đã cạn, đột nhiên cười. Lộ Tưởng ngẩn ra, Lạc Phi đứng dậy đè cậu ta lên sofa, Lộ Tưởng hoàn toàn không đọ lại sức gã, nhanh chóng bị cởi sạch.

Lạc Phi nhìn phần lưng bóng loáng và cặp chân trắng nõn của người dưới thân, không chút do dự cầm bình rượu vang đỏ đâm vào.

“Mày thích tao, vậy thích cái này không?”

Sáng sớm hôm sau, Weibo lại lần nữa tê liệt, Ô Bách Chu gọi điện thoại đến: “Lộ Tưởng chuyển cho tôi một số tiền, nói là tiền vi phạm hợp đồng.”

Bạch Đường Sinh trầm mặc một lát, cậu mở Weibo lên, tay có chút run.

– ————–

Mọi người đừng thấy t than mà tưởng máu chó dì nha huhu chỉ là cái chương này là lôi của t thôi à tự dẫm lôi truyện mình edit tr đắc ơi💀

Tin vui: tuần sau update hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK