Buổi tối khi gọi video cho Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh cũng không kể chuyện xảy ra tối nay. Ô Bách Chu nhìn cậu qua video, hỏi cậu đã uống bao nhiêu rồi.
“ Không nhiều, chỉ nhiều hơn lần ở Diều Phi Lệ Thiên một chút.”
Đối với tửu lượng của Bạch Đường Sinh Ô Bách Chu cũng không có gì lo lắng, nhưng vẫn có chút không vui, “Em chỉ vừa mới phẫu thuật hơn ba tháng, có thể không uống rượu thì đừng uống.”
“Vâng.” Bạch Đường Sinh ngoan ngoãn nghe lời, “Lần sau không uống nữa.”
Sắc mặt Ô Bách Chu dịu đi, “Xong bộ phim này em có muốn nhận việc gì không?”
Bạch Đường Sinh lắc đầu rồi lại gật đầu. Nhiệt tình đối với diễn xuất của cậu đã bị mài mòn chẳng còn bao nhiêu, bây giờ lại bảo cậu nhấc lên cảm xúc mãnh liệt quả thật có chút miễn cưỡng.
Nhưng khi lắc đầu rồi cậu mới phản ứng lại, nếu cậu không muốn nhận việc chắc chắn Ô Bách Chu cũng sẽ không sắp xếp cho mình. Đây cũng không phải là kết quả cậu mong muốn, dù sao tiền cậu còn nợ người nào đó vẫn chưa trả hết kìa…
Nhưng hình như cũng đã kha khá rồi, trong khoảng thời gian này có tiền quảng cáo, còn có cát xê đóng điện ảnh và bộ phim này, cả show tạp kỹ…
Ô Bách Chu cảm thấy có chút lạ, người trong video gật đầu rồi lại như mơ màng trên mây, nói là không uống nhiều nhưng trạng thái cả người cũng đã có chút choáng váng.
“Nghĩ gì vậy?” Hắn hỏi.
“Chờ thêm một thời gian nữa, em trả hết…” Bạch Đường Sinh ngừng lại, có chút do dự: “Khi đó nếu em…”
“Không muốn đóng phim à?”
“Cũng không phải.” Bạch Đường Sinh có chút khổ não, “Đến lúc đó em muốn chỉ nhận vài kịch bản có hứng thú, một năm không cần nhận quá nhiều, một hai bộ là ổn rồi.”
Thấy Ô Bách Chu không nói lời nào, Bạch Đường Sinh lại nói thêm: “Em không muốn một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đã có ba trăm ngày không ở cạnh anh.”
Trên mặt Ô Bách Chu không có chút gợn sóng, lòng lại mềm nhũn cả ra.
Nói là không uống nhiều, nhưng thật ra vẫn là có chút hơi say nhỉ. Nếu không Bạch Đường Sinh hoàn toàn tỉnh táo tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, nói lời êm ái như vậy.
“Được.” Ô Bách Chu đáp: “Gần đây phòng làm việc cũng bắt đầu lục đục tuyển một số người mới. Đến lúc đó chúng ta nói rõ với Tề Kỳ, em chỉ nhận vài vai thấy hứng thú thôi có được không?”
“Vâng.” Bạch Đường Sinh dựa lên giường, trong mắt có chút sương mù. Sức lực hai tiếng trước tẩn người ta đã qua rồi, bây giờ cả người chỉ mềm mại đối với Ô Bách Chu, “Cũng có thể để hai chúng ta nhận chung một bộ phim.”
Cậu nhìn chăm chú vào con ngươi đen của Ô Bách Chu: “Em diễn vai phụ nhỏ là được.”
“… Được.” Ô Bách Chu nắm di động, mắt hơi nheo lại: “Em ngủ trước đi, chờ em tỉnh chúng mình lại nói chuyện được không?”
“Ừm…”
Cúp máy, Bạch Đường Sinh lắc lắc đầu, đi về phía phòng tắm.
Nửa đêm, Bạch Đường Sinh bị nhiệt độ của một người khác cọ tỉnh. Nụ hôi dày đặc rơi trên gáy cậu, ở mông bị thứ gì đó đỉnh phải, trên người còn có một đôi tay đốt lửa khắp nơi. Cậu tỉnh táo lại trong nháy mắt, sắc mặt âm trầm, theo bản năng mà húc khuỷu tay ra phía sau, húc được một nửa rồi lại đột ngột thu lực về, nằm nhoài ra trong lồng ngực người phía sau.
“Thầy Ô, các fan của anh có biết anh có thói quen nửa đêm bò lên giường nghệ sĩ của mình hay không?”
“Tôi bò giường bạn trai nhỏ tôi chẳng lẽ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?” Ô Bách Chu trầm thấp cười rộ lên.
Bạch Đường Sinh không nói chuyện, cậu khẽ ngửi lấy mùi hương quen thuộc, bị một động tác của Ô Bách Chu làm cho kêu lên một tiếng.
Ô Bách Chu không định buông tha, động tác dưới tay chẳng hề dừng lại, “Vừa rồi em cho rằng là ai, lệ khí nặng như vậy sao?”
“Trừ anh ra, là ai cũng không được…” Bạch Đường Sinh khẽ thở gấp: “Em đánh Lạc Phi rồi.”
“Em đánh anh ta rồi?” Ô Bách Chu sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt lạnh lẽo, “Anh ta làm gì?”
“Không làm gì cả.” Bạch Đường Sinh trở mình, ôm lấy Ô Bách Chu: “Chỉ là nói vài lời dơ bẩn.”
Nương ánh sáng mờ tối, cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, bây giờ là năm giờ rạng sáng, ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng. Cậu không cho Ô Bách Chu tiếp tục có thời gian suy nghĩ về Lạc Phi, “Em nhớ anh…”
Buổi sáng khi bắt đầu làm việc, đoàn phim trừ Hà Nhiên ra thì ai cũng thể hiện các mức độ kinh ngạc khác nhau đối với sự xuất hiện của Ô Bách
Ai ai Ô Bách Chu cũng đều đáp lại đôi ba câu, cho dù là nhân viên đoàn phim không quen biết hắn cũng tỏ ý gật đầu, chỉ có Lạc Phi là ngoại lệ.
Lạc Phi đã chào hỏi đến lần thứ ba: “Gần đây thầy Ô không có lịch trình khác sao, sao lại có thời gian rảnh đến tham ban vậy?”
Ô Bách Chu nhàn nhạt nhìn gã vài giây, sau đó nói: “Đường Sinh nhà tôi tính tình yếu đuối, không phải là vì sợ em ấy bị bắt nạt nên tôi đếm xem sao.”
Lạc Phi này hôm qua mới vừa bị tẩn cho: “…”
Ngụy Lạc ngày hôm qua thấy Bạch Đường Sinh tẩn Lạc Phi: “…”
Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay là trợn mắt nói dối vậy? Tính tình yếu đuối con khỉ.
Bạch Đường Sinh còn trên màn ảnh, cảnh này là cậu đối diễn với Giang Trạch Thanh. Găng tay đen bao chặt lấy từng ngón tay, cậu ấn Giang Trạch Thanh cả người bê bết máu lên bàn, một tay khác chuyển dao găm.
Trước sau Giang Trạch Thanh vẫn ngậm miệng không nói, vẻ mặt Bạch Đường Sinh tàn nhẫn, một dao rơi xuống, trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của tên đàn ông.
“CUT!” Ở đây tạm dừng một đoạn, chuyên viên trang điểm và tổ đạo cụ hóa trang cho tay Giang Trạch Thanh, đặt túi máu.
Bạch Đường Sinh thừa dịp trong chốc lát cười một cái với Ô Bách Chu, sau đó khi đạo diễn hô “action” thì nhanh chóng nhập diễn. Sau khi một dao này hạ xuống, y lạnh lùng nói với thuộc hạ bên cạnh: “Thôi vậy, đã biến thành như vậy rồi, sợ là hỏi cũng không ra gì, cho nó một viên đạn đi.”
Nói xong, thuộc hạ liền kéo Giang Trạch Thanh đến pháp trường.
Bạch Đường Sinh dựa vào cây cột bên cạnh, cứ như vậy nhìn Giang Trạch Thanh bị một phát súng kết liễu. Thuộc hạ tiến vào báo cáo đã chết, y sững người nửa ngày không nhúc nhích.
Ánh mắt y sâu thẳm, không ai biết y nghĩ gì.
Qua hồi lâu, y nâng cái tay vừa mới ấn Giang Trạch Thanh kia lên, găng tay đen nhìn không ra màu máu, nhưng lại có mùi máu tươi nồng nặc.
Bạch Đường Sinh rũ mắt ngửi, gần như không thể nghe thấy mà nói một câu: “Thật ghê tởm.”
“CUT!”
Đạo diễn Lưu cười tiến lên nói với Ô Bách Chu về Bạch Đường Sinh: “Cậu ấy xem như là tiểu sinh nhỏ tuổi tôi quay nhẹ nhàng nhất mấy năm nay.”
“Tuổi còn trẻ, có nhan sắc, kỹ thuật diễn lại tốt, tính cách không cao ngạo không nóng nảy.” Đạo diễn Lưu khen người mà chẳng chút chớp mắt, “Vẫn là ánh mắt của Bách Chu cậu tốt đấy.”
“Tất nhiên là em ấy giỏi rồi.” Ô Bách Chu cười không rõ ý, “Tôi nghe nói tối hôm qua các anh liên hoan à?”
Cả người đạo diễn Lưu cứng đờ, lập tức cân nhắc xem nên đáp lại câu này thế nào. Y cũng đã có ít nhiều năm trong giới, không thể nào chẳng biết gì về mặt tối của cái giới này.
Chỉ là y một lòng muốn quay phim, không muốn lo chuyện khác. Y chỉ là một đạo diễn bình thường, gia cảnh bình thường, y không muốn gây chuyện cũng không thể gây chuyện.
Buổi sáng khi nhìn thấy Ô Bách Chu, đạo diễn Lưu cũng đã nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, tất nhiên y không ngốc, hiển nhiên là nhìn ra Lạc Phi muốn làm chuyện gì, song lại không dám can thiệp, chỉ đành làm như không thấy.
Nếu mục đích của Lạc Phi thật sự thành, Ô Bách Chu vốn không quản thị phi bên này chưa chắc sẽ giận chó đánh mèo y, nhưng nếu can thiệp, Lạc Phi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha y. Hơn nữa chuyện Bạch Đường Sinh lên giường của Ô Bách Chu chỉ là tin đồn trong giới, y đã từng hợp tác với Ô Bách Chu, Ô Bách Chu không phải loại người sẽ quy tắc ngầm với nghệ sĩ bên dưới.
Nhưng trăm triệu lần y không ngờ, Lạc Phi không chỉ là mục đích không thành mà sáng sớm hôm sau Ô Bách Chu còn đến tận đoàn phim.
Ô Bách Chu còn có thể tới làm cái gì? Trong lòng mọi người đều biết rõ, giữ chặt(*) thế này chỉ thiếu điều đóng cả tên Ô Bách Chu lên người Bạch Đường Sinh.
(*)raw: 腰撑 (yaocheng) chỗ này tác giả đánh máy nhầm hay sao ấy t thì đang để theo nghĩa khả thi nhất có thể nha chứ chữ này chẳng biết nghĩa là gì.
Đạo diễn Lưu xấu hổ cười: “Tối hôm qua là ăn bữa cơm, đây không phải do mọi người đã quay nhiều ngày như vậy mà chẳng được chút nghỉ ngơi nên mới uống chút rượu thả lỏng sao.”
“Chỉ uống chút rượu thôi, không có gì khác?”
Mồ hôi lạnh của đạo diễn Lưu chảy ròng ròng: “…”
Ô Bách Chu nhìn thì lạnh lùng, nhưng thật ra rất ít khi lấy khí thế hùng hổ doạ người, nhưng một khi hắn đã nhằm vào một người nào đó thì chẳng có ai chịu nổi.
Hắn nhìn ánh mắt đạo diễn Lưu hoảng loạn không thôi, đột nhiên chuyển đề tài: “Bộ phim này còn có thể thêm vai khách mời hay không?”
Đạo diễn Lưu vui vẻ, y biết chuyện ăn uống tối hôm qua xem như đã cho qua, “Có, cậu tới làm khách mời hữu nghị thì chũng tôi cũng được thơm lây!”
Ô Bách Chu nhìn thấy Bạch Đường Sinh mặc quân phục đi ra từ phòng hóa trang thì tiến lên đón, ném cho đạo diễn Lưu một câu ẩn ý sâu xa: “Không phải khách mời hữu nghị mà là khách mời thân tình.”
Đạo diễn Lưu kinh ngạc mà nhìn bóng dáng hắn rời đi: “…”
Cảnh tiếp theo phải đến hai mươi phút nữa, Ô Bách Chu đi toilet cùng Bạch Đường Sinh, lưng hắn dựa lên bồn, lẳng lặng nhìn Bạch Đường Sinh mở vòi nước ra rửa tay.
“Tôi cảm thấy đề nghị hôm đó của em không tồi.” Ô Bách Chu nhìn vòng eo thon chắc bị bao chặt lấy của Bạch Đường Sinh, “Chúng ta mua một bộ quân phục đi.”
“…”
Bạch Đường Sinh sửng sốt chốc lát mới nhớ ra ngày đó Ô Bách Chu nói khi sinh nhật muốn một cậu “khác”, chính cậu đề nghị quân phục…
“Hôm đó em thuận miệng nói thôi.”
“Tôi thì không phải là tiện tai nghe.” Ô Bách Chu câu khóe miệng: “Em còn nói cái gì nữa? Đồ bác sĩ, đồ nữ…”
Nói rồi Ô Bách Chu ngừng lại, hắn nhìn thấy bóng người* cuối hành lang dài rồi nheo mắt: “Ôm tôi.”
(*) Ở đây tác giả dùng 医德 (yide, y đức) mới ghê chứ=))là y đức của bác sĩ ấy tôi chả hiểu gì luôn, chắc là đánh sai của 一得 (yide) ấy, đang sửa theo chữ thứ hai nhé.
“Hửm?” Bạch Đường Sinh tắt vòi nước, không rõ vì sao.
Ô Bách Chu nhìn vào mắt cậu, “Ôm tôi đi.”
Bạch Đường Sinh không biết hắn muốn làm gì, nhưng cậu vẫn thuận theo. Trên tay còn có bọt nước, Bạch Đường Sinh thoáng do dự rồi chọn một tư thế ôm, cậu nâng hai cánh tay luồn qua cổ Ô Bách Chu, đôi tay đặt sau lưng hắn.
Cậu bị Ô Bách Chu hôn bất thình lình khiến cho có chút mờ mịt, “Em… Ngoài miệng… Có son môi.”
Ô Bách Chu không nói lời nào, một tay ôm lấy eo, một tay ghì trên ót, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cậu.
“Lát nữa có người đến…”
Bạch Đường Sinh hơi ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cũng từ trong gương thấy được Lạc Phi cách đó không xa.
Ô Bách Chu nổi hứng là đang công khai chủ quyền đây mà.
“Anh thật là…” Bạch Đường Sinh dở khóc dở cười nói: “Anh có ấu trĩ không cơ chứ.”
Trên mặt Lạc Phi chẳng có vẻ gì, chỉ là trong nháy mắt đi vào nhà vệ sinh kia lại quay đầu đi, “Thầy Ô và Đường Sinh đúng là có thú thật đấy.”
Ô Bách Chu vẫn như cũ một bàn tay ôm lấy Bạch Đường Sinh không buông, một tay khác chống trên bồn rửa tay, hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Phi lạnh giọng: “Đường Sinh? Hai người có thân sao?”
Bạch Đường Sinh vội vàng dỗ dành: “Không thân.”
“Anh cũng nghe rồi, em ấy với anh không thân.” Ô Bách Chu buông eo Bạch Đường Sinh ra, ngược lại nắm lấy cổ tay cậu: “Thầy Lạc lần sau đừng nên gọi thân thiết như vậy, dù gì hai người cũng không thân.”
“Có vài thứ, có vài người đều không phải chuyện anh nên mơ tới.”
Có vài người tất nhiên là nói Bạch Đường Sinh*, có vài thứ… Vậy phải quay về vài chuyện trước kia.
(*)Chỗ này tác giả đang để nhầm thành Lạc Phi hay sao ấy.
Bạch Đường Sinh cũng có nghe loáng thoáng, qua mỗi một lần trao giải điển ảnh, chỉ cần vai của Ô Bách Chu tham gia đề cử ảnh đế, Lạc Phi nhất định sẽ thất thế.
Rất nhiều người đều nói Lạc Phi này có hai giải ảnh đế đều là của hời do Ô Bách Chu không lấy.
Lời thế này đối với Lạc Phi mà nói, không thể nghi ngờ là cây gai trong lòng.
Bạch Đường Sinh chẳng có lòng nào quan tâm đến tâm trạng lúc này của Lạc Phi, cậu đi theo Ô Bách Chu rời khỏi đó, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.