Lâm Ngọc An biết rằng đây nhất định không phải là chuyện tốt, tất nhiên cô không thể nào đẩy Hoàng Thiên vào hố lửa được.
Mặc dù cô cũng biết chông mình mạnh mẽ như thế nào, nhưng Lâm Ngọc An vẫn có thái độ dựa theo nguyên tắc nhiêu thêm một chuyện chỉ bằng ít đi một chuyện, cô thì không muốn Hoàng Thiên phát sinh mâu thuẫn với người khác nữa.
“Mình với Hoàng Thiên có việc rồi, không được thì đổi sang ngày khác đi nha Mỹ Tâm, cậu nói với cha cậu một tiếng giúp mình nhé.”
Lâm Ngọc An trả lời điện thoại với Hứa Mỹ Tâm.
Hứa Mỹ Tâm đang chờ đợi câu nói này đây, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, như thể thì cô và Lâm Ngọc An mới có thể tiếp tục làm bạn.
Nghĩ đến đây, Hứa Mỹ Tâm nói với Hứa Chính Đạt: “Cha à, chông của bạn con không rảnh, người ta còn có việc.”
“Cái gì mà không rảnh hả! Mẹ kiếp, tại sao lúc đánh con trai cha lại rảnh thế hả? Con bảo nó mau cút ngay sang đây gặp cha, nếu không cha sẽ tìm đến nhà nó đấy!”
Hứa Chính Đạt rất kiêu ngạo, la hét lom sòm, sợ rằng Lâm Ngọc An ở đầu dây bên kia không nghe thấy.
La lối lên như thể kia làm sao mà có thể không nghe thấy? Lâm Ngọc An nghe rất rõ, cô nghe thấy tiếng gầm thét của Hứa Chính Đạt ở đầu dây điện thoại bên kia.
Lâm Ngọc An sửng sốt quay đầu nhìn Hoàng Thiên một cái, sau đó câm điện thoại đi vào phòng bếp.
Không muốn Hoàng Thiên nghe thấy, nếu không với tính cách của Hoàng Thiên, làm sao có thể kết thúc với Hứa Chính Đạt chứ? Hoàng Thiên cũng nhìn ra được tình hình có gì đó không ổn, lúc này anh bước vào bếp, nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có phải Hứa Mỹ Tâm vừa gọi điện thoại cho em không?”
“Đúng vậy.”
Lâm Ngọc An mỉm cười với Hoàng Thiên.
“Cô ấy tìm em có việc gì vậy?”
“Không có gì to tát đâu, chỉ là nói chuyện với em thôi."
Vẻ mặt của Lâm Ngọc An có hơi mất tự nhiên, dù sao thì cô không phải là
Mặc dù cô cũng biết chông mình mạnh mẽ như thế nào, nhưng Lâm Ngọc An vẫn có thái độ dựa theo nguyên tắc nhiêu thêm một chuyện chỉ bằng ít đi một chuyện, cô thì không muốn Hoàng Thiên phát sinh mâu thuẫn với người khác nữa.
“Mình với Hoàng Thiên có việc rồi, không được thì đổi sang ngày khác đi nha Mỹ Tâm, cậu nói với cha cậu một tiếng giúp mình nhé.”
Lâm Ngọc An trả lời điện thoại với Hứa Mỹ Tâm.
Hứa Mỹ Tâm đang chờ đợi câu nói này đây, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, như thể thì cô và Lâm Ngọc An mới có thể tiếp tục làm bạn.
Nghĩ đến đây, Hứa Mỹ Tâm nói với Hứa Chính Đạt: “Cha à, chông của bạn con không rảnh, người ta còn có việc.”
“Cái gì mà không rảnh hả! Mẹ kiếp, tại sao lúc đánh con trai cha lại rảnh thế hả? Con bảo nó mau cút ngay sang đây gặp cha, nếu không cha sẽ tìm đến nhà nó đấy!”
Hứa Chính Đạt rất kiêu ngạo, la hét lom sòm, sợ rằng Lâm Ngọc An ở đầu dây bên kia không nghe thấy.
La lối lên như thể kia làm sao mà có thể không nghe thấy? Lâm Ngọc An nghe rất rõ, cô nghe thấy tiếng gầm thét của Hứa Chính Đạt ở đầu dây điện thoại bên kia.
Lâm Ngọc An sửng sốt quay đầu nhìn Hoàng Thiên một cái, sau đó câm điện thoại đi vào phòng bếp.
Không muốn Hoàng Thiên nghe thấy, nếu không với tính cách của Hoàng Thiên, làm sao có thể kết thúc với Hứa Chính Đạt chứ? Hoàng Thiên cũng nhìn ra được tình hình có gì đó không ổn, lúc này anh bước vào bếp, nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có phải Hứa Mỹ Tâm vừa gọi điện thoại cho em không?”
“Đúng vậy.”
Lâm Ngọc An mỉm cười với Hoàng Thiên.
“Cô ấy tìm em có việc gì vậy?”
“Không có gì to tát đâu, chỉ là nói chuyện với em thôi."
Vẻ mặt của Lâm Ngọc An có hơi mất tự nhiên, dù sao thì cô không phải là