Đúng như Hoàng Thiên nghĩ, người phụ nữ này thèm tiền đến phát điên rồi.
Con trai Hầu Cảnh Văn của bà ta vẫn còn ở trong tay Hoàng Thiên, hơn nữa cổ tay cũng đứt, xương mũi cũng bị lõm xuống rồi, bà ta vẫn không thèm nhìn lấy một cái.
Bây giờ trong đầu của Trịnh Minh Hằng chỉ còn tiền thôi.
Bởi vì khi bà ta phái Hầu Cảnh Văn đi giúp đỡ Khương Lạp thì đã biết Hoàng Thiên là con trai của nhà họ Hoàng rồi.
Đừng nói là ba nghìn năm trăm tỷ, cho dù là ba mươi lăm nghìn tỷ thì cũng chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.
"Sao thế, không nỡ bỏ tiền ra à? Ha ha, lẽ nào ông ngoại của vợ mày không đáng ba nghìn năm trăm tỷ này sao? Mày phải nghĩ cho thật kỹ đấy, nếu như mày không muốn bỏ tiên ra để chuộc lấy người, có thể vợ mày sẽ hận mày lắm đấy."
Trịnh Minh Hằng cười ha hả, bộ dạng như đã nắm chắc được Hoàng Thiên, bà ta nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ không tiếc số tiền này, nhất định sẽ phải làm theo sự điều khiển của bà ta.
Thế nhưng bà ta chỉ đoán được một nửa, quả thực Hoàng Thiên không tiếc ba nghìn năm trăm tỷ, thế nhưng Hoàng Thiên không thích cái cảm giác bị người khác uy hiếp.
Trịnh Minh Hằng đe dọa Hoàng Thiên như vậy là đang làm chuyện ngu ngốc rồi.
"Bà cũng phải nghĩ cho kỹ đấy, con trai bà đang nằm trong tay tôi đấy."
Trên mặt của Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, lúc anh nói ra những lời này, anh kéo luôn Hầu Cảnh Văn đến bên cạnh mình.
Hầu Cảnh Văn bị Hoàng Thiên chỉnh đốn đến mức ngốc cả đi rồi, đứng trước mặt Hoàng Thiên, anh ta run lên cầm cập theo bản năng.
"Mẹ mau cứu con đi, Hoàng Thiên có thể làm ra bất cứ thủ đoạn gì, con sắp bị anh ta hành hạ đến phát điên rồi..."
Hầu Cảnh Văn nước mắt lưng tròng, cũng không còn để ý đến xung quanh có rất nhiều người, vô cùng mất thể diện.
Tim của Trịnh Minh Hằng cũng không phải làm bằng sắt đá.
Hầu Cảnh Văn chính là con trai ruột của bà ta, làm sao bà ta có thể không đau lòng được chứ.
Chỉ là ba nghìn năm trăm tỷ ấy rất quan trọng với bà ta, hơn nữa, bà ta cũng là người xảo quyệt, giả vờ không để ý gì đến con trai mình, chính là vì sợ Hoàng Thiên sẽ lấy con trai bà ra để uy hiếp.
Thể nhưng tâm cơ của bà ta đều đã bị Hoàng Thiên nhìn thấu.
Hoàng Thiên không tin có người mẹ nào sẽ bỏ mặc con trai ruột của mình, nhìn thấy nó chết mà không cứu, hổ dữ không ăn thịt con.
"Hoàng Thiên, mày không đồng ý sao?" Trịnh Minh Hằng nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
Hoàng Thiên thấy vậy cũng không khỏi có hơi chấn động, ánh mắt của người phụ nữ này thật sự khiển cho người ta sợ hãi.
Con trai Hầu Cảnh Văn của bà ta vẫn còn ở trong tay Hoàng Thiên, hơn nữa cổ tay cũng đứt, xương mũi cũng bị lõm xuống rồi, bà ta vẫn không thèm nhìn lấy một cái.
Bây giờ trong đầu của Trịnh Minh Hằng chỉ còn tiền thôi.
Bởi vì khi bà ta phái Hầu Cảnh Văn đi giúp đỡ Khương Lạp thì đã biết Hoàng Thiên là con trai của nhà họ Hoàng rồi.
Đừng nói là ba nghìn năm trăm tỷ, cho dù là ba mươi lăm nghìn tỷ thì cũng chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.
"Sao thế, không nỡ bỏ tiền ra à? Ha ha, lẽ nào ông ngoại của vợ mày không đáng ba nghìn năm trăm tỷ này sao? Mày phải nghĩ cho thật kỹ đấy, nếu như mày không muốn bỏ tiên ra để chuộc lấy người, có thể vợ mày sẽ hận mày lắm đấy."
Trịnh Minh Hằng cười ha hả, bộ dạng như đã nắm chắc được Hoàng Thiên, bà ta nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ không tiếc số tiền này, nhất định sẽ phải làm theo sự điều khiển của bà ta.
Thế nhưng bà ta chỉ đoán được một nửa, quả thực Hoàng Thiên không tiếc ba nghìn năm trăm tỷ, thế nhưng Hoàng Thiên không thích cái cảm giác bị người khác uy hiếp.
Trịnh Minh Hằng đe dọa Hoàng Thiên như vậy là đang làm chuyện ngu ngốc rồi.
"Bà cũng phải nghĩ cho kỹ đấy, con trai bà đang nằm trong tay tôi đấy."
Trên mặt của Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, lúc anh nói ra những lời này, anh kéo luôn Hầu Cảnh Văn đến bên cạnh mình.
Hầu Cảnh Văn bị Hoàng Thiên chỉnh đốn đến mức ngốc cả đi rồi, đứng trước mặt Hoàng Thiên, anh ta run lên cầm cập theo bản năng.
"Mẹ mau cứu con đi, Hoàng Thiên có thể làm ra bất cứ thủ đoạn gì, con sắp bị anh ta hành hạ đến phát điên rồi..."
Hầu Cảnh Văn nước mắt lưng tròng, cũng không còn để ý đến xung quanh có rất nhiều người, vô cùng mất thể diện.
Tim của Trịnh Minh Hằng cũng không phải làm bằng sắt đá.
Hầu Cảnh Văn chính là con trai ruột của bà ta, làm sao bà ta có thể không đau lòng được chứ.
Chỉ là ba nghìn năm trăm tỷ ấy rất quan trọng với bà ta, hơn nữa, bà ta cũng là người xảo quyệt, giả vờ không để ý gì đến con trai mình, chính là vì sợ Hoàng Thiên sẽ lấy con trai bà ra để uy hiếp.
Thể nhưng tâm cơ của bà ta đều đã bị Hoàng Thiên nhìn thấu.
Hoàng Thiên không tin có người mẹ nào sẽ bỏ mặc con trai ruột của mình, nhìn thấy nó chết mà không cứu, hổ dữ không ăn thịt con.
"Hoàng Thiên, mày không đồng ý sao?" Trịnh Minh Hằng nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
Hoàng Thiên thấy vậy cũng không khỏi có hơi chấn động, ánh mắt của người phụ nữ này thật sự khiển cho người ta sợ hãi.