Nhìn người đàn ông râu ria xôm xoàm bên cạnh, Sử Chính Tưởng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cứ thả Hoàng Thiên đi như vậy ư? Làm sao có thểi “Hổ Đen, anh dẫn người đi theo sau, tuyệt đối không được thả Hoàng Thiên đi!”
Sử Chính Tưởng tức giận ra lệnh.
“Dạ, thưa ông chủ!”
Hổ Đen gật đầu nghe theo, muốn dẫn người đuổi theo đám người Hoàng Thiên.
Hơn nữa, từ trong giọng nói của Sử Chính Tưởng, Hố Đen đã hiểu, Sử Chính Tưởng đã nổi ý định muốn giết Hoàng Thiên! Cho dù gã có dẫn người giết Hoàng Thiên, thì Sử Chính Tưởng cũng sẽ không trách gã.
“Khoan! Nhất định phải đảm bảo an toàn của con trai tôi, biết không?”
Sử Chính Tưởng bổ sung thêm một câu.
“Đã rõ!" Hổ Đen to giọng đáp lại, sau đó dẫn theo khoảng hai mươi ba mươi người đuổi theo.
Sử Chính Tưởng cũng không nhàn rỗi, ông †a cầm lấy cây trượng có đầu hình con rông, sau đó nói với mấy vệ sĩ sau lưng Sử Chiến: “Mấy người đi theo tôi!”
“Dạ, thưa ông chủ!”
Mấy vệ sĩ đồng loạt đáp, đối với bọn họ mà nói, Sử Chính Tưởng có uy vọng rất lớn, bọn họ không dám không nghe theo ông cụ nhà họ Sử này.
“Chiến, con đi bệnh viện trị thương đi, cha nhất định sẽ báo mối thù này cho con!”
Sử Chính Tưởng nói với Sử Chiến, sau đó dẫn theo mấy vệ sĩ đuổi theo.
Sau khi ông ta ngôi lên xe, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng độc ác, mặc dù đã hơn tám mươi tuổi rồi nhưng tính cách ông ta khá nóng nảy, bây giờ ông ta hận Hoàng Thiên thấu xương, quyết tâm phải giết chết Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên đã bảo cô bé kia xuống xe về một mình, trong xe của anh chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Linh.
Đám người Lã Việt lái mấy chiếc xe khác theo sát theo xe Hoàng Thiên.
“Anh, nếu người nhà họ Sử đuổi theo chúng ta thì phải làm sao?”
Hoàng Linh lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười nói với cô: “Có anh trai ở đây, em còn sợ sao?”
“Không sợ.”
Hoàng Linh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Tuy nói là không sợ, nhưng trong lòng cô lại rất sợ hãi, những chuyện ở nhà họ Sử đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho cô.
Nếu như không phải Hoàng Thiên đến kịp thời thì chắc chắn cô đã gặp tai họa rồi, nói không chừng còn vất luôn cả mạng ở Đà Nẵng.
Hoàng Thiên đã trải qua nhiều trận chiến, anh không quá lo lắng về chuyện này.
Huống hồ bọn họ còn có Sử Chấn, tên nhãi này đang bị áp tải trên xe đàn em của Lã Việt, cho dù nhà họ Sử có đuổi theo kịp thì bọn chúng cũng không dám làm gì manh động.
Sau khi bọn họ lái xe ra vùng ngoại ô của Đà Nẵng, Hoàng Thiên phát hiện có bảy, tám chiếc xe đang bám theo bọn họi Điều này quá rõ ràng, Hoàng Thiên vừa nhìn qua đã biết là nhà họ Sử đã đuổi theo tới.
“Cậu Thiên, nhà họ Sử đã đuổi kịp.”
Lúc này, Lã Việt gọi điện thoại cho Hoàng Thiên.
“Anh sắp xếp một chút, nếu như bọn họ dám đuổi tới thành phố Bắc Ninh, vậy thì bọn họ không cần phải trở về nữa.”
Cứ thả Hoàng Thiên đi như vậy ư? Làm sao có thểi “Hổ Đen, anh dẫn người đi theo sau, tuyệt đối không được thả Hoàng Thiên đi!”
Sử Chính Tưởng tức giận ra lệnh.
“Dạ, thưa ông chủ!”
Hổ Đen gật đầu nghe theo, muốn dẫn người đuổi theo đám người Hoàng Thiên.
Hơn nữa, từ trong giọng nói của Sử Chính Tưởng, Hố Đen đã hiểu, Sử Chính Tưởng đã nổi ý định muốn giết Hoàng Thiên! Cho dù gã có dẫn người giết Hoàng Thiên, thì Sử Chính Tưởng cũng sẽ không trách gã.
“Khoan! Nhất định phải đảm bảo an toàn của con trai tôi, biết không?”
Sử Chính Tưởng bổ sung thêm một câu.
“Đã rõ!" Hổ Đen to giọng đáp lại, sau đó dẫn theo khoảng hai mươi ba mươi người đuổi theo.
Sử Chính Tưởng cũng không nhàn rỗi, ông †a cầm lấy cây trượng có đầu hình con rông, sau đó nói với mấy vệ sĩ sau lưng Sử Chiến: “Mấy người đi theo tôi!”
“Dạ, thưa ông chủ!”
Mấy vệ sĩ đồng loạt đáp, đối với bọn họ mà nói, Sử Chính Tưởng có uy vọng rất lớn, bọn họ không dám không nghe theo ông cụ nhà họ Sử này.
“Chiến, con đi bệnh viện trị thương đi, cha nhất định sẽ báo mối thù này cho con!”
Sử Chính Tưởng nói với Sử Chiến, sau đó dẫn theo mấy vệ sĩ đuổi theo.
Sau khi ông ta ngôi lên xe, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng độc ác, mặc dù đã hơn tám mươi tuổi rồi nhưng tính cách ông ta khá nóng nảy, bây giờ ông ta hận Hoàng Thiên thấu xương, quyết tâm phải giết chết Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên đã bảo cô bé kia xuống xe về một mình, trong xe của anh chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Linh.
Đám người Lã Việt lái mấy chiếc xe khác theo sát theo xe Hoàng Thiên.
“Anh, nếu người nhà họ Sử đuổi theo chúng ta thì phải làm sao?”
Hoàng Linh lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười nói với cô: “Có anh trai ở đây, em còn sợ sao?”
“Không sợ.”
Hoàng Linh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Tuy nói là không sợ, nhưng trong lòng cô lại rất sợ hãi, những chuyện ở nhà họ Sử đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho cô.
Nếu như không phải Hoàng Thiên đến kịp thời thì chắc chắn cô đã gặp tai họa rồi, nói không chừng còn vất luôn cả mạng ở Đà Nẵng.
Hoàng Thiên đã trải qua nhiều trận chiến, anh không quá lo lắng về chuyện này.
Huống hồ bọn họ còn có Sử Chấn, tên nhãi này đang bị áp tải trên xe đàn em của Lã Việt, cho dù nhà họ Sử có đuổi theo kịp thì bọn chúng cũng không dám làm gì manh động.
Sau khi bọn họ lái xe ra vùng ngoại ô của Đà Nẵng, Hoàng Thiên phát hiện có bảy, tám chiếc xe đang bám theo bọn họi Điều này quá rõ ràng, Hoàng Thiên vừa nhìn qua đã biết là nhà họ Sử đã đuổi theo tới.
“Cậu Thiên, nhà họ Sử đã đuổi kịp.”
Lúc này, Lã Việt gọi điện thoại cho Hoàng Thiên.
“Anh sắp xếp một chút, nếu như bọn họ dám đuổi tới thành phố Bắc Ninh, vậy thì bọn họ không cần phải trở về nữa.”