"Trịnh Minh Hằng, tốt nhất là bà đừng có làm loạn."
Hoàng Thiên gần giọng nói.
"Ha ha, mày có thể kiểm soát được việc tao có làm loạn hay không sao? Hoàng Thiên, tao nghe nói mày rất yêu vợ mình đúng không, nếu như để ông ngoại của cô ta chết oan chết uổng thì cô ta nhất định sẽ oán hận mày cả đời nhỉ."
Trịnh Minh Hằng cười vô cùng nham hiểm, tiếng cười của bà ta nghe rất kinh khủng.
Hoàng Thiên nghe thấy tiếng cười chói tai này thì có dự cảm không lành, Trịnh Minh Hằng đã nói được thì nhất định sẽ làm được, rất có khả năng bà ta sẽ giết chết Trương Công Điền.
"Bà đừng có quên, con trai bà vẫn còn trong tay tôi đấy."
Hoàng Thiên cảnh cáo Trịnh Minh Hằng.
Trịnh Minh Hằng ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó lập tức nói: "Không có ai dám uy hiếp Trịnh Minh Hằng này đâu, anh chính là người đầu tiên đấy.
Thế nhưng anh sẽ phải hối hận vì hành động của mình sớm thôi."
Dứt lời, Trịnh Minh Hằng lại cúp điện thoại trước.
Hoàng Thiên không nhịn được mà cắn chặt răng.
Anh cảm thấy tình hình không ổn rồi, bởi vì người phụ nữ Trịnh Minh Hằng này chắc chắn là loại người có thể ra tay độc ác, không màng đến bất kể thứ gì.
Nếu như dồn ép người phụ nữ này, thật sự có khả năng bà ta không cần cả con trai của mình, liêu một trận sống chất.
Đây là kết quả mà Hoàng Thiên hề không muốn nhìn thấy, Hầu Cảnh Văn đối với anh không quan trọng, thế nhưng Hoàng Thiên nhât định phải cứu được ông ngoại của Lâm Ngọc An ra! "Đi theo tôi, đưa cả Hầu Cảnh Văn theo nữa."
Hoàng Thiên lập tức đưa ra quyết định, sau đó trầm giọng nói với Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cũng ý thức được tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, anh ta gật đầu đồng ý, cho hai tên thuộc hạ đưa Hầu Cảnh Văn theo, sao đó anh ta dẫn đầu mười mấy người, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi trung tâm giải trí.
Hoàng Thiên ra đến bên ngoài, bước lên xe, sau đó lái thắng đến nhà Trương Công Điền.
Ở đằng sau, Tiêu Tấn và thuộc hạ của anh ta ngồi hết bốn chiếc xe, theo sát phía sau Hoàng Thiên.
Cùng lúc đó, Tiêu Tấn đã gọi điện cho Lã Việt, báo cáo chuyện xảy ra bên này cho ông ta, nhờ Lã Việt cho người đến để trợ giúp.
Mười phút sau, Hoàng Thiên đã lái xe đến trước nhà của Trương Công Điền.
Sau khi Tiêu Tấn và những người khác dừng xe, bọn họ đều cũng bước xuống.
Hai thuộc hạ của Tiêu Tấn kéo Hầu Cảnh Văn ra, lúc này cánh tay của Hầu Cảnh Văn đã bị kẹp chặt, miệng cũng bị nhét đồ vật gì đó.
"Cậu Thiên, có cần đợi người của ông Lã Việt đến rôi nói sau không? Tôi đã báo cáo cho ông ta rồi."
Tiêu Tấn hỏi nhỏ Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chỉ lắc đầu, sau đó bước vào trong tòa nhà trước.
Bởi vì trong lòng Hoàng Thiên bây giờ rất sốt ruột, không có cách nào đợi được nữa.
Tiêu Tấn đem theo mười mấy tên thuộc hạ, trong tay bọn họ đều câm thứ gì đó, đi theo Hoàng Thiên vào trong tòa nhà.
Đi đến trước cửa, Hoàng Thiên dừng lại gõ cửa.
Mười mấy giây sau, cửa được mở ra.
Hoàng Thiên cảnh giác nhìn vào bên trong một lượt, một người đàn ông có râu quai nón bước ra mở cửa.
Người đàn ông này trạc ba mươi tuổi, người vừa đen vừa cao lớn thô kệch, nhất là đôi mắt hình tam giác âm u, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Các người là ai?" Người đàn ông râu quai nón ngờ vực hỏi Hoàng Thiên, đánh giá Hoàng Thiên một lượt từ trên xuống dưới.
Khi nhìn thấy đằng sau Hoàng Thiên có không ít người, tay phải của người đàn ông râu quai nón đưa ra sau thắt lưng, dường như đang tìm thứ gì đó.
“Tôi là Hoàng Thiên."
Hoàng Thiên vô cùng dứt khoát, trực tiếp nói ra tên của mình.
Hoàng Thiên gần giọng nói.
"Ha ha, mày có thể kiểm soát được việc tao có làm loạn hay không sao? Hoàng Thiên, tao nghe nói mày rất yêu vợ mình đúng không, nếu như để ông ngoại của cô ta chết oan chết uổng thì cô ta nhất định sẽ oán hận mày cả đời nhỉ."
Trịnh Minh Hằng cười vô cùng nham hiểm, tiếng cười của bà ta nghe rất kinh khủng.
Hoàng Thiên nghe thấy tiếng cười chói tai này thì có dự cảm không lành, Trịnh Minh Hằng đã nói được thì nhất định sẽ làm được, rất có khả năng bà ta sẽ giết chết Trương Công Điền.
"Bà đừng có quên, con trai bà vẫn còn trong tay tôi đấy."
Hoàng Thiên cảnh cáo Trịnh Minh Hằng.
Trịnh Minh Hằng ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó lập tức nói: "Không có ai dám uy hiếp Trịnh Minh Hằng này đâu, anh chính là người đầu tiên đấy.
Thế nhưng anh sẽ phải hối hận vì hành động của mình sớm thôi."
Dứt lời, Trịnh Minh Hằng lại cúp điện thoại trước.
Hoàng Thiên không nhịn được mà cắn chặt răng.
Anh cảm thấy tình hình không ổn rồi, bởi vì người phụ nữ Trịnh Minh Hằng này chắc chắn là loại người có thể ra tay độc ác, không màng đến bất kể thứ gì.
Nếu như dồn ép người phụ nữ này, thật sự có khả năng bà ta không cần cả con trai của mình, liêu một trận sống chất.
Đây là kết quả mà Hoàng Thiên hề không muốn nhìn thấy, Hầu Cảnh Văn đối với anh không quan trọng, thế nhưng Hoàng Thiên nhât định phải cứu được ông ngoại của Lâm Ngọc An ra! "Đi theo tôi, đưa cả Hầu Cảnh Văn theo nữa."
Hoàng Thiên lập tức đưa ra quyết định, sau đó trầm giọng nói với Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cũng ý thức được tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, anh ta gật đầu đồng ý, cho hai tên thuộc hạ đưa Hầu Cảnh Văn theo, sao đó anh ta dẫn đầu mười mấy người, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi trung tâm giải trí.
Hoàng Thiên ra đến bên ngoài, bước lên xe, sau đó lái thắng đến nhà Trương Công Điền.
Ở đằng sau, Tiêu Tấn và thuộc hạ của anh ta ngồi hết bốn chiếc xe, theo sát phía sau Hoàng Thiên.
Cùng lúc đó, Tiêu Tấn đã gọi điện cho Lã Việt, báo cáo chuyện xảy ra bên này cho ông ta, nhờ Lã Việt cho người đến để trợ giúp.
Mười phút sau, Hoàng Thiên đã lái xe đến trước nhà của Trương Công Điền.
Sau khi Tiêu Tấn và những người khác dừng xe, bọn họ đều cũng bước xuống.
Hai thuộc hạ của Tiêu Tấn kéo Hầu Cảnh Văn ra, lúc này cánh tay của Hầu Cảnh Văn đã bị kẹp chặt, miệng cũng bị nhét đồ vật gì đó.
"Cậu Thiên, có cần đợi người của ông Lã Việt đến rôi nói sau không? Tôi đã báo cáo cho ông ta rồi."
Tiêu Tấn hỏi nhỏ Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chỉ lắc đầu, sau đó bước vào trong tòa nhà trước.
Bởi vì trong lòng Hoàng Thiên bây giờ rất sốt ruột, không có cách nào đợi được nữa.
Tiêu Tấn đem theo mười mấy tên thuộc hạ, trong tay bọn họ đều câm thứ gì đó, đi theo Hoàng Thiên vào trong tòa nhà.
Đi đến trước cửa, Hoàng Thiên dừng lại gõ cửa.
Mười mấy giây sau, cửa được mở ra.
Hoàng Thiên cảnh giác nhìn vào bên trong một lượt, một người đàn ông có râu quai nón bước ra mở cửa.
Người đàn ông này trạc ba mươi tuổi, người vừa đen vừa cao lớn thô kệch, nhất là đôi mắt hình tam giác âm u, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Các người là ai?" Người đàn ông râu quai nón ngờ vực hỏi Hoàng Thiên, đánh giá Hoàng Thiên một lượt từ trên xuống dưới.
Khi nhìn thấy đằng sau Hoàng Thiên có không ít người, tay phải của người đàn ông râu quai nón đưa ra sau thắt lưng, dường như đang tìm thứ gì đó.
“Tôi là Hoàng Thiên."
Hoàng Thiên vô cùng dứt khoát, trực tiếp nói ra tên của mình.