Chở cô ta một lần thì cũng chẳng sao cả, có điều Hoàng Thiên hiểu rõ, Đinh Ngọc Kiều này dính như keo, bị cô ta dây vào là không tốt rồi.
"Lẽ nào anh nhất định phải nhìn thấy tôi bị ba tên kia bắt được sao? Bọn họ có khả năng ghê gớm lắm đấy, nói không chừng sắp tìm được tôi rồi."
Đinh Ngọc Kiều vừa mang theo vẻ lo lắng vừa tội nghiệp nói với Hoàng Thiên.
"Được rồi.
Sợ cô."
Hoàng Thiên thật sự hết cách, thâm nghĩ dù sao cứ đưa cô ta về chỗ ở, bản thân không xuống xe thì cô ta ăn thịt người được chắc? "Hì hì, tôi chỉ đường cho anh nhé."
Đinh Ngọc Kiều cười vui vẻ, chỉ đường cho Hoàng Thiên.
Rất nhanh.
Hoàng Thiên lái xe đưa Đinh Ngọc Kiều tới trước cửa một khách sạn không nổi bật lắm.
Nhìn qua khách sạn này một chút, trong lòng Hoàng Thiên rất hồ nghi.
Nhà Đinh Ngọc Kiều rất giàu, sao ở ngoài lại thuê kiểu khách sạn như thế này? "Haizz, tôi cũng chẳng định ở lại thành phố Bắc Ninh này lâu, giờ tôi chuẩn bị đi rồi.
Anh Thiên à, anh có thể vào giúp tôi lấy hành lí được không?”
Đinh Ngọc Kiều cứ trơ mắt nhìn Hoàng Thiên, bày ra một dáng vẻ rất thành khẩn.
Có điều trong mắt Hoàng Thiên chút trò vặt vãnh của cô ta quá tệ rồi.
Hoàng Thiên biết thừa hai tiếng trước Đinh Ngọc Kiều tới thành phố Bắc Ninh.
Lần này cô ta tới đưa theo cả xe vận tải, đưa cá voi trắng đến.
Vừa tới thành phố Bắc Ninh, sao mà cô ta có thời gian thuê phòng ở khách sạn này? Hơn nữa, cũng chẳng phải tới Bắc Ninh để du lịch nghỉ dưỡng, lấy đâu ra lắm hành lí? Lời nói dối này cũng tệ hại quá, Hoàng Thiên nghe mà muốn cười.
Có điều thấy Đinh Ngọc Kiều bỏ công diễn xuất như vậy, Hoàng Thiên lại thật sự muốn xem thử cô ta muốn thế nào! "Vậy cũng được, tôi vào khách sạn cầm giúp cô."
"Lẽ nào anh nhất định phải nhìn thấy tôi bị ba tên kia bắt được sao? Bọn họ có khả năng ghê gớm lắm đấy, nói không chừng sắp tìm được tôi rồi."
Đinh Ngọc Kiều vừa mang theo vẻ lo lắng vừa tội nghiệp nói với Hoàng Thiên.
"Được rồi.
Sợ cô."
Hoàng Thiên thật sự hết cách, thâm nghĩ dù sao cứ đưa cô ta về chỗ ở, bản thân không xuống xe thì cô ta ăn thịt người được chắc? "Hì hì, tôi chỉ đường cho anh nhé."
Đinh Ngọc Kiều cười vui vẻ, chỉ đường cho Hoàng Thiên.
Rất nhanh.
Hoàng Thiên lái xe đưa Đinh Ngọc Kiều tới trước cửa một khách sạn không nổi bật lắm.
Nhìn qua khách sạn này một chút, trong lòng Hoàng Thiên rất hồ nghi.
Nhà Đinh Ngọc Kiều rất giàu, sao ở ngoài lại thuê kiểu khách sạn như thế này? "Haizz, tôi cũng chẳng định ở lại thành phố Bắc Ninh này lâu, giờ tôi chuẩn bị đi rồi.
Anh Thiên à, anh có thể vào giúp tôi lấy hành lí được không?”
Đinh Ngọc Kiều cứ trơ mắt nhìn Hoàng Thiên, bày ra một dáng vẻ rất thành khẩn.
Có điều trong mắt Hoàng Thiên chút trò vặt vãnh của cô ta quá tệ rồi.
Hoàng Thiên biết thừa hai tiếng trước Đinh Ngọc Kiều tới thành phố Bắc Ninh.
Lần này cô ta tới đưa theo cả xe vận tải, đưa cá voi trắng đến.
Vừa tới thành phố Bắc Ninh, sao mà cô ta có thời gian thuê phòng ở khách sạn này? Hơn nữa, cũng chẳng phải tới Bắc Ninh để du lịch nghỉ dưỡng, lấy đâu ra lắm hành lí? Lời nói dối này cũng tệ hại quá, Hoàng Thiên nghe mà muốn cười.
Có điều thấy Đinh Ngọc Kiều bỏ công diễn xuất như vậy, Hoàng Thiên lại thật sự muốn xem thử cô ta muốn thế nào! "Vậy cũng được, tôi vào khách sạn cầm giúp cô."