Một quyền này của Hoàng Thiên làm tất cả người của nhà họ Sử đều sợ hãi! Về lý do thì rất đơn giản, Sử Chiên chính là một nhân vật có thể đi ngang khắp Đà Nẵng này! Ai dám động đến một ngón tay của lão già này? Nhưng Hoàng Thiên lại đám đánh ông ta.
Sử Chiến sững sờ, ông ta nằm mơ cũng không ngờ đến trên đời này có người dám đánh ông ta.
Hơn nữa còn đánh ông ta ngay trong nhà ông ta, ngay trước mặt rất nhiều đàn em của ông ta.
“Mẹ nó! Mày dám đánh tao?”
Sử Chiến trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang lo lắng cho sự an toàn của em gái, hơi đâu mà đấu võ mồm với lão già này? Thấy lão già này còn kiêu ngạo phách lối, Hoàng Thiên cảm thấy phiên không chịu được.
“Bụp bụp bụp!”
Hoàng Thiên nắm lấy cổ áo của Sử Chiến, đánh cho ông ta thêm ba phát nữa.
“Con mẹ nó, mẹ ơi..."
Sử Chiến bị đánh đến đến mức gọi mẹ, từ trước đến giờ ông ta đều ăn sung mặc sướng, đã bao giờ bị đánh cho như thế này đâu? Cái lông chim trong tay Sử Chiến cũng bị rơi xuống đất, máu mũi ông ta phọt ra, máu me be bét đầy mặt.
“Bảo vệ ông chủ!”
Người đàn ông mặc vest gọi là Lão Bảy vẫn phản ứng chậm mất nửa nhịp, Sử Chiến bị đấm mấy phát rồi gã ta mới hô hào kêu mấy người vệ sĩ xông lên.
Lã Việt vẫn luôm nhìn chằm chằm vào lũ bại hoại này, thấy Lão Bảy dẫn đàn em xông lên, ông ta cũng cùng đàn em của mình xông lên tiếp đón.
Trong sân nhỏ của biệt thự nhà họ Sử xảy ra một cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Những vệ sĩ của nhà họ Sử cũng không phải ăn chay, thực lực cũng ngang hàng với đàn em của Lã Việt.
Tuy nhiên, đàn em của Lã Việt đông hơn, cho nên bọn họ vẫn chiếm ưu thế hơn! Cộng thêm Lã Việt như hổ mạnh xuống núi, sau khi ông ta đánh ngã Lão Bảy xong, mấy vệ sĩ còn lại của nhà họ Sử không ai có thể ngăn cản Lã Việt! Sử Chiến thấy cảnh này, trong lòng lạnh hơn một nửa, nhiều đàn em như vậy nhưng lại không có một ai xông tới giúp ông ta.
Mà bàn tay nắm cổ áo Sử Chiến của Hoàng Thiên vẫn không hề được buông lỏng, những cú đánh liên tiếp khiến cho Sử Chiến đau đớn không thôi...
“Răng rắc!”
Xương sường của Sử Chiến bị Hoàng Thiên đạp gãy mất một cái, đau đến mức
Sử Chiến sững sờ, ông ta nằm mơ cũng không ngờ đến trên đời này có người dám đánh ông ta.
Hơn nữa còn đánh ông ta ngay trong nhà ông ta, ngay trước mặt rất nhiều đàn em của ông ta.
“Mẹ nó! Mày dám đánh tao?”
Sử Chiến trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang lo lắng cho sự an toàn của em gái, hơi đâu mà đấu võ mồm với lão già này? Thấy lão già này còn kiêu ngạo phách lối, Hoàng Thiên cảm thấy phiên không chịu được.
“Bụp bụp bụp!”
Hoàng Thiên nắm lấy cổ áo của Sử Chiến, đánh cho ông ta thêm ba phát nữa.
“Con mẹ nó, mẹ ơi..."
Sử Chiến bị đánh đến đến mức gọi mẹ, từ trước đến giờ ông ta đều ăn sung mặc sướng, đã bao giờ bị đánh cho như thế này đâu? Cái lông chim trong tay Sử Chiến cũng bị rơi xuống đất, máu mũi ông ta phọt ra, máu me be bét đầy mặt.
“Bảo vệ ông chủ!”
Người đàn ông mặc vest gọi là Lão Bảy vẫn phản ứng chậm mất nửa nhịp, Sử Chiến bị đấm mấy phát rồi gã ta mới hô hào kêu mấy người vệ sĩ xông lên.
Lã Việt vẫn luôm nhìn chằm chằm vào lũ bại hoại này, thấy Lão Bảy dẫn đàn em xông lên, ông ta cũng cùng đàn em của mình xông lên tiếp đón.
Trong sân nhỏ của biệt thự nhà họ Sử xảy ra một cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Những vệ sĩ của nhà họ Sử cũng không phải ăn chay, thực lực cũng ngang hàng với đàn em của Lã Việt.
Tuy nhiên, đàn em của Lã Việt đông hơn, cho nên bọn họ vẫn chiếm ưu thế hơn! Cộng thêm Lã Việt như hổ mạnh xuống núi, sau khi ông ta đánh ngã Lão Bảy xong, mấy vệ sĩ còn lại của nhà họ Sử không ai có thể ngăn cản Lã Việt! Sử Chiến thấy cảnh này, trong lòng lạnh hơn một nửa, nhiều đàn em như vậy nhưng lại không có một ai xông tới giúp ông ta.
Mà bàn tay nắm cổ áo Sử Chiến của Hoàng Thiên vẫn không hề được buông lỏng, những cú đánh liên tiếp khiến cho Sử Chiến đau đớn không thôi...
“Răng rắc!”
Xương sường của Sử Chiến bị Hoàng Thiên đạp gãy mất một cái, đau đến mức