Lâm Huỳnh Mai nghe thấy lời này, lập tức ngây người.
Hoàng Thiên vẫn luôn rất nhẹ nhàng với cô, không có lúc nào thực sự hung dữ với cô như thế này.
“Anh rể, em biết em gây họa rồi, nhưng anh cũng phải tha thứ cho em.”
Lâm Huỳnh Mai không phục nói.
Hoàng Thiên chẳng buồn để ý đến cô, dẫu sao cô cũng sẽ biết được bộ mặt thật của Hứa Minh Văn ngay lập tức.
Đến lúc đó cô sẽ biết bản thân ngốc đến mức nào.
“He he, đúng đấy ngài Thiên, dù anh không cứu tôi thì cũng phải cứu Huỳnh Mai, tôi thì không nói làm gì, chỉ cân Huỳnh Mai không sao, tôi cũng vui rồi.”
Hứa Minh Văn cười he he đề tiện, nói hay như hát.
Hoàng Thiên đang định xử lý cái thứ này, thấy anh ta vẫn còn nói mấy lời vô liêm sỉ như thế, Hoàng Thiên không nhịn được cười khẩy.
“Hứa Minh Văn, cậu cũng được đấy, dựa vào cái mồm này mà dọa được em vợ tôi đến thế”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, đi đến trước mặt Hứa Minh Văn.
“Ngài Thiên, lời này của anh không đúng rồi, tôi không dọa Huỳnh Mai, tôi thật lòng với cô ấy."
Hứa Minh Văn mặt dày nói.
Chát! Hoàng Thiên không nói hai lời, tát Hứa Minh Văn một cái.
Hứa Minh Văn bị tát không nhẹ, nhưng anh ta còn muốn diễn kịch, tức giận nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi cũng là người bị hại, không thấy tôi cũng bị trói giống Huỳnh Mai hay sao?”
“Cậu còn nói cậu là người bị hại?”
Tiếu Châu không nghe tiếp được nữa, bước qua tát cho Hứa Minh Văn hai cái.
Hứa Minh Văn bị đánh đến nổ đầu, vừa định ngụy biện, Hoàng Thiên liên đá vào bụng anh ta.
Đá đến Hứa Minh Văn tiểu ra, quân ướt đẫm một mảng nước tiểu.
“Hoàng Thiên.
Anh đừng tưởng anh lợi hại là có thế bắt nạt người! Tôi không phục đâu!”
Hứa Minh Văn rất không phục gào lên.
“Bắt nạt cậu thì làm sao? Hôm nay phải bắt nạt cậu cho đã.”
Hoàng Thiên nói xong, mắt ra hiệu cho Tiếu Châu.
Tiếu Châu hiểu rõ, coi Hứa Minh Văn như bao cát, lập tức đánh điên cuồng.
Đánh đến khi Hứa Minh Văn thực sự chịu không nổi nữa, tên này mới bắt đầu xin tha.
“Ngài Thiên tha mạng, tôi chịu không nổi nữa rồi.”
Hứa Minh Văn khóc nức nở xin Hoàng Thiên tha.
Hoàng Thiên vẫn luôn rất nhẹ nhàng với cô, không có lúc nào thực sự hung dữ với cô như thế này.
“Anh rể, em biết em gây họa rồi, nhưng anh cũng phải tha thứ cho em.”
Lâm Huỳnh Mai không phục nói.
Hoàng Thiên chẳng buồn để ý đến cô, dẫu sao cô cũng sẽ biết được bộ mặt thật của Hứa Minh Văn ngay lập tức.
Đến lúc đó cô sẽ biết bản thân ngốc đến mức nào.
“He he, đúng đấy ngài Thiên, dù anh không cứu tôi thì cũng phải cứu Huỳnh Mai, tôi thì không nói làm gì, chỉ cân Huỳnh Mai không sao, tôi cũng vui rồi.”
Hứa Minh Văn cười he he đề tiện, nói hay như hát.
Hoàng Thiên đang định xử lý cái thứ này, thấy anh ta vẫn còn nói mấy lời vô liêm sỉ như thế, Hoàng Thiên không nhịn được cười khẩy.
“Hứa Minh Văn, cậu cũng được đấy, dựa vào cái mồm này mà dọa được em vợ tôi đến thế”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, đi đến trước mặt Hứa Minh Văn.
“Ngài Thiên, lời này của anh không đúng rồi, tôi không dọa Huỳnh Mai, tôi thật lòng với cô ấy."
Hứa Minh Văn mặt dày nói.
Chát! Hoàng Thiên không nói hai lời, tát Hứa Minh Văn một cái.
Hứa Minh Văn bị tát không nhẹ, nhưng anh ta còn muốn diễn kịch, tức giận nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi cũng là người bị hại, không thấy tôi cũng bị trói giống Huỳnh Mai hay sao?”
“Cậu còn nói cậu là người bị hại?”
Tiếu Châu không nghe tiếp được nữa, bước qua tát cho Hứa Minh Văn hai cái.
Hứa Minh Văn bị đánh đến nổ đầu, vừa định ngụy biện, Hoàng Thiên liên đá vào bụng anh ta.
Đá đến Hứa Minh Văn tiểu ra, quân ướt đẫm một mảng nước tiểu.
“Hoàng Thiên.
Anh đừng tưởng anh lợi hại là có thế bắt nạt người! Tôi không phục đâu!”
Hứa Minh Văn rất không phục gào lên.
“Bắt nạt cậu thì làm sao? Hôm nay phải bắt nạt cậu cho đã.”
Hoàng Thiên nói xong, mắt ra hiệu cho Tiếu Châu.
Tiếu Châu hiểu rõ, coi Hứa Minh Văn như bao cát, lập tức đánh điên cuồng.
Đánh đến khi Hứa Minh Văn thực sự chịu không nổi nữa, tên này mới bắt đầu xin tha.
“Ngài Thiên tha mạng, tôi chịu không nổi nữa rồi.”
Hứa Minh Văn khóc nức nở xin Hoàng Thiên tha.