Nghe thấy giọng Lâm Ngọc An có hơi nghẹn ngào, đầu Hoàng Thiên lại ong ong cả lên, anh thật sự không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
Lẽ nào anh vừa rời khỏi thành phố Bắc Ninh một ngày, Lâm Ngọc An đã xảy ra chuyện gì rôi sao?
Hoàng Thiên không dám nghĩ thêm nữa, anh vội vàng hỏi: “Ngọc An, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Ngọc An ở đầu bên kia khịt mũi, buồn đến nỗi không nói ra được một câu nào.
Điều này càng khiến Hoàng Thiên lo lắng hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không biết, tại sao không nói gì với anh!
“Ngọc An, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Lại còn hỏi có chuyện gì! Đều là do cậu chuốc thêm phiền phức đây! Đi rồi thì đừng quay về nữa, nếu không thì con gái tôi cũng bị cậu hại chết rồi!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói phẫn nộ của Trương Lan Phượng, thế nhưng hiện tại những lời nói này của Trương Lan Phượng lại mang theo ý vị rất châm biếm.
Hoàng Thiên nghe thấy giọng Trương Lan Phượng thì cảm thấy rất phiên phức, đặc biệt là khi anh đang sốt ruột như này, thế nhưng Hoàng Thiên cũng không muốn cãi nhau với Trương Lan Phượng, bây giờ anh không có tâm tư đó.
“Mẹ, rốt cuộc Ngọc An đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên nén cơn giận lại, hỏi Trương Lan Phượng.
“Hứ, anh đừng có mà hỏi tôi! Nếu như anh lo lắng thì mau quay về giúp Ngọc An nghĩ cách đi! Sau đó thì cút hẳn ra khỏi nhà chúng tôi ngay!” Trương Lan Phượng nói.
Hoàng Thiên thẳng thừng tắt máy, anh và Trương Lan Phượng không có gì để nói chuyện với nhau cả.
Nhưng đó lại là vợ anh, Hoàng Thiên lo lắng sắp điên, anh cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Cậu chủ, sao vậy?” Quản gia Trần thấy sự việc rất nghiêm trọng, lúc này ông lo lắng hỏi.
Hoàng Thiên nhìn ra được, bác Trân vẫn rất trung thành với anh, vậy nên Hoàng Thiên cũng không giấu quản gia Trần, anh nói với ông ấy: “Vợ tôi xảy ra chút chuyện, tôi phải lập tức quay về thành phố Bắc Ninh.”
“Cậu chủ, vậy tôi giúp cậu đặt vé máy bay.” Quản gia Trần lập tức trả lời.
“Ừ” Hoàng Thiên gật đầu, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó thông báo với Vũ Thanh, kêu anh ta lập tức cùng anh rời khỏi kinh đô.
Vũ Thanh rất nhanh đã tới, lần này anh ta tới kinh đô với Hoàng Thiên là để tìm Tiêu Đông Mai tính sổ, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, anh ta cũng không muốn ở lại kinh đô lâu thêm nữa.
“Cậu chủ, sao lại phải quay về gấp như vậy?” Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Vũ Thanh nhìn ra được, chuyện này có lẽ không hề nhỏ, nếu không thì cậu chủ cũng sẽ không lo lắng đến mức này.
Vậy nên Vũ Thanh cũng không hỏi nhiều, anh ta lặng lẽ đi theo Hoàng Thiên.
Rất nhanh sau đó quản gia Trần đã quay lại, ông ấy vừa đi vào liền khó xử nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, chuyến bay sớm nhất cũng phải buổi chiều mới có.”
Hoàng Thiên nghe vậy thì nhíu mày, buổi chiêu mới cất cánh vậy thì có kịp hay không?
So với ngồi đợi chuyến bay, chỉ bằng lái xe về thành phố Bắc Ninh còn nhanh hơn ngồi máy bay đấy.
Nghĩ thế, Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh: “Cậu đi chọn một chiếc xe, chúng ta lái xe quay về”
“Vâng!”
Vũ Thanh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài chọn xe.
Hoàng Thiên nhìn quản gia Trần ở bên cạnh, anh nhận ra quản gia Trần dường như vẫn luôn có gì muốn nói, thế là anh hỏi: “Quản gia Trần, có lời gì muốn nói thì ông cứ nói đi, lát nữa tôi phải đi rồi.”
Quản gia Trần nhìn Hoàng Thiên, ông ấy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cậu chủ, tối qua bà chủ mất tích rồi, bà ấy đã rời khỏi nhà họ Hoàng, ông chủ đang đi tìm bà ấy khắp nơi.”
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Hoàng Thiên, anh không ngờ Tiêu Đông Mai bỏ nhà ra đi.
Thế nhưng người phụ nữ này đi cũng tốt, như vậy sẽ không chuốc thêm rắc rối cho nhà họ Hoàng nữa!
Hoàng Thiên nghĩ vậy, anh không kiềm chế được mà hừ lạnh một tiếng.
“Cậu chủ, cậu nói liệu có phải bà chủ thấy hổ thẹn nên mới bỏ nhà ra đi hay không?” Quản gia Trần khó hiểu hỏi Hoàng Thiên.
“Quản gia Trần, ông nói gì cơ? Bà ta thấy hổ thẹn? Ha ha…” Hoàng Thiên cười chế giễu, người phụ nữ như Tiêu Đông Mai mà cũng biết hổ thẹn? Đúng là nực cười quá mà.
“Cậu giáo huấn bà ấy một trận như vậy, tính cách bà ấy lại bướng bỉnh như thế, chắc chắn là không chịu nổi rồi” Quản gia Trần phân tích.
“Ha ha, ông đừng lo cho bà ta nữa, bà ta thích đi đâu thì đi, đi rồi thì nơi này càng sạch sẽ hơn.” Hoàng Thiên cười lạnh.
Quản gia Trần nghe xong cũng cười, ông ấy là người hiểu rõ mọi chuyện nhất trong mười mấy năm này, với người phụ nữ dã tâm như Tiêu Đông Mai, quản gia Trần từ trước đến giờ vần vô cùng phản cảm.
Rất nhanh sau đó, Vũ Thanh quay trở lại, anh ta đã chọn một chiếc xe thể thao Ferrari.
“Cậu chủ, tôi đã chọn được xe rồi, chúng ta đi thôi.” Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu, anh và Vũ Thanh đi ra khỏi phòng.
Quản gia Trần tiễn Hoàng Thiên tới tận cửa xe, ông không nỡ rời xa Hoàng Thiên.
Dù sao cậu chủ mới về được có một ngày, bây giờ lại phải đi nữa, trong lòng quản gia Trần cảm thấy rất tiếc nuối.
Sau khi Hoàng Thiên lên xe, anh quay đầu lại nhìn quản gia Trần một cái, thấy dáng vẻ mắt ướt lệ của quản gia Trần, trong lòng Hoàng Thiên có chút cảm khái.
Xem ra quản gia Trần thật sự vẫn luôn trung thành với anh.
“Đợi bố tôi qua về, ông thay tôi nói lời từ biệt với ông ấy nhé.” Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
“Tôi biết rồi thưa cậu chủ!” Quản gia Trần lớn tiếng đáp.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh ra hiệu cho Vũ Thanh lái xe.
Vũ Thanh lái xe nhanh như gió, sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, chiếc xe lao trên đường quốc lộ rồi đi thẳng vào đường cao tốc.
Bây giờ Hoàng Thiên rối như tơ vò, anh chỉ muốn lập tức quay về nhà, xem xem Lâm Ngọc An rốt cuộc bị làm sao.
Thế nhưng khi lái xe đến ngoại ô, trên đoạn đường vô cùng vắng lặng đột nhiên có một chiếc xe ở phía trước lao nhanh đến, chắn ngay giữa đường.
Mặt đường đã hoàn toàn bị phong tỏa, Vũ Thanh tức phát điên, anh ta vội dừng xe lại.
Hoàng Thiên thấy vậy thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ xe có vấn đề gì vậy?
Vũ Thanh đã gặp phải chuyện này rất nhiều lần, anh ta lập tức nhận ra đã xảy ra điều gì đó!
“Cậu chủ, cậu cẩn thận chút, chiếc xe này tới gây rối đấy.” Vũ Thanh thấp giọng nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng ý thức được mọi chuyện, chiếc xe này quá kỳ lạ, rất có khả năng là nó tới để nhằm vào anh.
Chẳng bao lâu, mọi chuyện đã được chứng thực, thùng xe được mở ra, mười mấy người mặc áo đen nhanh chóng nhả ra từ bên trong.
Cũng vào lúc này, chiếc xe sang trọng ở phía sau Hoàng Thiên cũng nhanh chóng lao lên, đâm vào xe Hoàng Thiên!
Trong mắt Hoàng Thiên lướt qua một tia sáng, anh biết trận chiến này khó mà tránh được.
Còn về việc đối phương là ai thì Hoàng Thiên vẫn còn chưa rõ, thế nhưng anh biết chắc rằng, hôm nay sợ rằng anh phải đấu đến độ anh không chế thì tôi chết rồi.
Sắc mặt Vũ Thanh trầm xuống, ánh mắt anh ta cũng đầy sát khí.
Đúng là cái đám vướng tay vướng chân, cậu chủ đang gấp gáp quay về Bắc Ninh, bọn họ lại còn đến làm loạn gây sự?
Trong lòng Vũ Thanh rất khó chịu, anh ta đã rút súng ra khỏi eo, lên đạn, chuẩn bị sẵn sàng bóp cò.
“Cậu chủ, cậu cứ ở yên trong xe, đừng ra ngoài, tôi ra đối phó với bọn họ.” Vũ Thanh để lại một câu này, sau đó mang súng xuống xe.
Hoàng Thiên đương nhiên không thể để một mình Vũ Thanh đi đấu với bọn họ được, anh cũng xuống xe, quan sát xung quanh.
Lúc này, hai chiếc xe ở phía sau cũng xuất hiện hiện hai nam một nữ.
Trên mặt ba người đều là vẻ mặt lạnh như băng, họ nhìn Hoàng Thiên giống như đang nhìn kẻ địch vậy.
Hoàng Thiên vừa nhìn ba người này thì nhận ra ngay.
Hai nam một nữ này chính là cặp anh em Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan, còn người đàn ông kia chính là Phan Hạo.
Sắc mặt Lương Thiên Vũ vẫn còn sưng phù, tối qua Hoàng Thiên đã tát anh ta mấy trăm cái, mặt anh ta sưng thành dáng vẻ như hiện tại, răng cũng không động đậy được.
Lương Ngọc Lan thì lại không bị thương gì, tỉnh thần cũng rất tốt, thế nhưng trong đôi mắt to của cô ta đều vẻ thù địch, cô ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Sắc mặt của tên Phan Hạo kia cũng không tốt mấy, mặt anh ta tím xanh, tối qua anh ta bị Hoàng Thiên đạp cho mấy cái đến nội thương, giờ vẫn còn chưa hồi phục.
Vũ Thanh nhìn rõ ba người phía sau này, trong lòng anh ta chẳng biết nói gì.
Lễ nào ba tên này trí nhớ kém vậy sao?
Tối qua anh đã xử lý bọn chúng thảm như nào, giờ đã quên nhanh như vậy rồi?
Bầu không khí rất căng thẳng, không ai lên tiếng trước cả, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen nhảy ra từ trong thùng xe, lúc này cũng đã bao vây xung quanh xe Hoàng Thiên.
Mười mấy tên đó đều có dáng vẻ rất lạnh lùng, trong tay mỗi người đều cầm một cây súng ngắn, chủng loại y như nhau.
Rất nhanh sau đó, ở ghế lái phụ của xe xuất hiện một ông già gầy gò ốm yếu, ông già này mặc đồ màu đen, trong tay còn kẹp một điếu xì gà, ông ta vừa hút vừa cười khẩy nhìn về phía Hoàng Thiên, dáng vẻ vô cùng tự đại, ngông cuồng.
“Hoàng Thiên, nhanh như vậy mà đã muốn chạy rồi sao? Ha ha, muốn cứ thế rời khỏi kinh đô ư, anh nghĩ dễ quá rồi đấy.”
Lương Ngọc Lan là người lên tiếng trước, trên mặt cô ta đều là nụ cười lạnh lẽo.
“Hoàng Thiên tôi muốn chạy? Nói đi, dẫn nhiều người đến đây như vậy là có ý gì?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Hô hô, có ý gì ư? Ý còn chưa hiện rõ ra nữa hay sao, hôm nay anh không đi nổi đâu, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, tôi hứng thì tôi sẽ tha cho anh một cái mạng chó.” Lương Ngọc Lan cười hô hô, dáng vẻ rất khí phách nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng như muốn bóp chết của Lương Ngọc Lan trong lòng anh hơi hối hận.
Sớm biết con tiện nhân vậy này phiền như thế thì tối qua anh không nên mềm lòng, người phụ nữ này lại có vấn đề gì nữa vậy?
Có những người phụ nữ vẫn nên xử lí sạch sẽ chút chứ không nên để xổng ra như vậy.
Lẽ nào anh vừa rời khỏi thành phố Bắc Ninh một ngày, Lâm Ngọc An đã xảy ra chuyện gì rôi sao?
Hoàng Thiên không dám nghĩ thêm nữa, anh vội vàng hỏi: “Ngọc An, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Ngọc An ở đầu bên kia khịt mũi, buồn đến nỗi không nói ra được một câu nào.
Điều này càng khiến Hoàng Thiên lo lắng hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không biết, tại sao không nói gì với anh!
“Ngọc An, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Lại còn hỏi có chuyện gì! Đều là do cậu chuốc thêm phiền phức đây! Đi rồi thì đừng quay về nữa, nếu không thì con gái tôi cũng bị cậu hại chết rồi!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói phẫn nộ của Trương Lan Phượng, thế nhưng hiện tại những lời nói này của Trương Lan Phượng lại mang theo ý vị rất châm biếm.
Hoàng Thiên nghe thấy giọng Trương Lan Phượng thì cảm thấy rất phiên phức, đặc biệt là khi anh đang sốt ruột như này, thế nhưng Hoàng Thiên cũng không muốn cãi nhau với Trương Lan Phượng, bây giờ anh không có tâm tư đó.
“Mẹ, rốt cuộc Ngọc An đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên nén cơn giận lại, hỏi Trương Lan Phượng.
“Hứ, anh đừng có mà hỏi tôi! Nếu như anh lo lắng thì mau quay về giúp Ngọc An nghĩ cách đi! Sau đó thì cút hẳn ra khỏi nhà chúng tôi ngay!” Trương Lan Phượng nói.
Hoàng Thiên thẳng thừng tắt máy, anh và Trương Lan Phượng không có gì để nói chuyện với nhau cả.
Nhưng đó lại là vợ anh, Hoàng Thiên lo lắng sắp điên, anh cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Cậu chủ, sao vậy?” Quản gia Trần thấy sự việc rất nghiêm trọng, lúc này ông lo lắng hỏi.
Hoàng Thiên nhìn ra được, bác Trân vẫn rất trung thành với anh, vậy nên Hoàng Thiên cũng không giấu quản gia Trần, anh nói với ông ấy: “Vợ tôi xảy ra chút chuyện, tôi phải lập tức quay về thành phố Bắc Ninh.”
“Cậu chủ, vậy tôi giúp cậu đặt vé máy bay.” Quản gia Trần lập tức trả lời.
“Ừ” Hoàng Thiên gật đầu, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó thông báo với Vũ Thanh, kêu anh ta lập tức cùng anh rời khỏi kinh đô.
Vũ Thanh rất nhanh đã tới, lần này anh ta tới kinh đô với Hoàng Thiên là để tìm Tiêu Đông Mai tính sổ, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, anh ta cũng không muốn ở lại kinh đô lâu thêm nữa.
“Cậu chủ, sao lại phải quay về gấp như vậy?” Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Vũ Thanh nhìn ra được, chuyện này có lẽ không hề nhỏ, nếu không thì cậu chủ cũng sẽ không lo lắng đến mức này.
Vậy nên Vũ Thanh cũng không hỏi nhiều, anh ta lặng lẽ đi theo Hoàng Thiên.
Rất nhanh sau đó quản gia Trần đã quay lại, ông ấy vừa đi vào liền khó xử nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, chuyến bay sớm nhất cũng phải buổi chiều mới có.”
Hoàng Thiên nghe vậy thì nhíu mày, buổi chiêu mới cất cánh vậy thì có kịp hay không?
So với ngồi đợi chuyến bay, chỉ bằng lái xe về thành phố Bắc Ninh còn nhanh hơn ngồi máy bay đấy.
Nghĩ thế, Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh: “Cậu đi chọn một chiếc xe, chúng ta lái xe quay về”
“Vâng!”
Vũ Thanh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài chọn xe.
Hoàng Thiên nhìn quản gia Trần ở bên cạnh, anh nhận ra quản gia Trần dường như vẫn luôn có gì muốn nói, thế là anh hỏi: “Quản gia Trần, có lời gì muốn nói thì ông cứ nói đi, lát nữa tôi phải đi rồi.”
Quản gia Trần nhìn Hoàng Thiên, ông ấy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cậu chủ, tối qua bà chủ mất tích rồi, bà ấy đã rời khỏi nhà họ Hoàng, ông chủ đang đi tìm bà ấy khắp nơi.”
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Hoàng Thiên, anh không ngờ Tiêu Đông Mai bỏ nhà ra đi.
Thế nhưng người phụ nữ này đi cũng tốt, như vậy sẽ không chuốc thêm rắc rối cho nhà họ Hoàng nữa!
Hoàng Thiên nghĩ vậy, anh không kiềm chế được mà hừ lạnh một tiếng.
“Cậu chủ, cậu nói liệu có phải bà chủ thấy hổ thẹn nên mới bỏ nhà ra đi hay không?” Quản gia Trần khó hiểu hỏi Hoàng Thiên.
“Quản gia Trần, ông nói gì cơ? Bà ta thấy hổ thẹn? Ha ha…” Hoàng Thiên cười chế giễu, người phụ nữ như Tiêu Đông Mai mà cũng biết hổ thẹn? Đúng là nực cười quá mà.
“Cậu giáo huấn bà ấy một trận như vậy, tính cách bà ấy lại bướng bỉnh như thế, chắc chắn là không chịu nổi rồi” Quản gia Trần phân tích.
“Ha ha, ông đừng lo cho bà ta nữa, bà ta thích đi đâu thì đi, đi rồi thì nơi này càng sạch sẽ hơn.” Hoàng Thiên cười lạnh.
Quản gia Trần nghe xong cũng cười, ông ấy là người hiểu rõ mọi chuyện nhất trong mười mấy năm này, với người phụ nữ dã tâm như Tiêu Đông Mai, quản gia Trần từ trước đến giờ vần vô cùng phản cảm.
Rất nhanh sau đó, Vũ Thanh quay trở lại, anh ta đã chọn một chiếc xe thể thao Ferrari.
“Cậu chủ, tôi đã chọn được xe rồi, chúng ta đi thôi.” Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu, anh và Vũ Thanh đi ra khỏi phòng.
Quản gia Trần tiễn Hoàng Thiên tới tận cửa xe, ông không nỡ rời xa Hoàng Thiên.
Dù sao cậu chủ mới về được có một ngày, bây giờ lại phải đi nữa, trong lòng quản gia Trần cảm thấy rất tiếc nuối.
Sau khi Hoàng Thiên lên xe, anh quay đầu lại nhìn quản gia Trần một cái, thấy dáng vẻ mắt ướt lệ của quản gia Trần, trong lòng Hoàng Thiên có chút cảm khái.
Xem ra quản gia Trần thật sự vẫn luôn trung thành với anh.
“Đợi bố tôi qua về, ông thay tôi nói lời từ biệt với ông ấy nhé.” Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
“Tôi biết rồi thưa cậu chủ!” Quản gia Trần lớn tiếng đáp.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh ra hiệu cho Vũ Thanh lái xe.
Vũ Thanh lái xe nhanh như gió, sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, chiếc xe lao trên đường quốc lộ rồi đi thẳng vào đường cao tốc.
Bây giờ Hoàng Thiên rối như tơ vò, anh chỉ muốn lập tức quay về nhà, xem xem Lâm Ngọc An rốt cuộc bị làm sao.
Thế nhưng khi lái xe đến ngoại ô, trên đoạn đường vô cùng vắng lặng đột nhiên có một chiếc xe ở phía trước lao nhanh đến, chắn ngay giữa đường.
Mặt đường đã hoàn toàn bị phong tỏa, Vũ Thanh tức phát điên, anh ta vội dừng xe lại.
Hoàng Thiên thấy vậy thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ xe có vấn đề gì vậy?
Vũ Thanh đã gặp phải chuyện này rất nhiều lần, anh ta lập tức nhận ra đã xảy ra điều gì đó!
“Cậu chủ, cậu cẩn thận chút, chiếc xe này tới gây rối đấy.” Vũ Thanh thấp giọng nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng ý thức được mọi chuyện, chiếc xe này quá kỳ lạ, rất có khả năng là nó tới để nhằm vào anh.
Chẳng bao lâu, mọi chuyện đã được chứng thực, thùng xe được mở ra, mười mấy người mặc áo đen nhanh chóng nhả ra từ bên trong.
Cũng vào lúc này, chiếc xe sang trọng ở phía sau Hoàng Thiên cũng nhanh chóng lao lên, đâm vào xe Hoàng Thiên!
Trong mắt Hoàng Thiên lướt qua một tia sáng, anh biết trận chiến này khó mà tránh được.
Còn về việc đối phương là ai thì Hoàng Thiên vẫn còn chưa rõ, thế nhưng anh biết chắc rằng, hôm nay sợ rằng anh phải đấu đến độ anh không chế thì tôi chết rồi.
Sắc mặt Vũ Thanh trầm xuống, ánh mắt anh ta cũng đầy sát khí.
Đúng là cái đám vướng tay vướng chân, cậu chủ đang gấp gáp quay về Bắc Ninh, bọn họ lại còn đến làm loạn gây sự?
Trong lòng Vũ Thanh rất khó chịu, anh ta đã rút súng ra khỏi eo, lên đạn, chuẩn bị sẵn sàng bóp cò.
“Cậu chủ, cậu cứ ở yên trong xe, đừng ra ngoài, tôi ra đối phó với bọn họ.” Vũ Thanh để lại một câu này, sau đó mang súng xuống xe.
Hoàng Thiên đương nhiên không thể để một mình Vũ Thanh đi đấu với bọn họ được, anh cũng xuống xe, quan sát xung quanh.
Lúc này, hai chiếc xe ở phía sau cũng xuất hiện hiện hai nam một nữ.
Trên mặt ba người đều là vẻ mặt lạnh như băng, họ nhìn Hoàng Thiên giống như đang nhìn kẻ địch vậy.
Hoàng Thiên vừa nhìn ba người này thì nhận ra ngay.
Hai nam một nữ này chính là cặp anh em Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan, còn người đàn ông kia chính là Phan Hạo.
Sắc mặt Lương Thiên Vũ vẫn còn sưng phù, tối qua Hoàng Thiên đã tát anh ta mấy trăm cái, mặt anh ta sưng thành dáng vẻ như hiện tại, răng cũng không động đậy được.
Lương Ngọc Lan thì lại không bị thương gì, tỉnh thần cũng rất tốt, thế nhưng trong đôi mắt to của cô ta đều vẻ thù địch, cô ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Sắc mặt của tên Phan Hạo kia cũng không tốt mấy, mặt anh ta tím xanh, tối qua anh ta bị Hoàng Thiên đạp cho mấy cái đến nội thương, giờ vẫn còn chưa hồi phục.
Vũ Thanh nhìn rõ ba người phía sau này, trong lòng anh ta chẳng biết nói gì.
Lễ nào ba tên này trí nhớ kém vậy sao?
Tối qua anh đã xử lý bọn chúng thảm như nào, giờ đã quên nhanh như vậy rồi?
Bầu không khí rất căng thẳng, không ai lên tiếng trước cả, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen nhảy ra từ trong thùng xe, lúc này cũng đã bao vây xung quanh xe Hoàng Thiên.
Mười mấy tên đó đều có dáng vẻ rất lạnh lùng, trong tay mỗi người đều cầm một cây súng ngắn, chủng loại y như nhau.
Rất nhanh sau đó, ở ghế lái phụ của xe xuất hiện một ông già gầy gò ốm yếu, ông già này mặc đồ màu đen, trong tay còn kẹp một điếu xì gà, ông ta vừa hút vừa cười khẩy nhìn về phía Hoàng Thiên, dáng vẻ vô cùng tự đại, ngông cuồng.
“Hoàng Thiên, nhanh như vậy mà đã muốn chạy rồi sao? Ha ha, muốn cứ thế rời khỏi kinh đô ư, anh nghĩ dễ quá rồi đấy.”
Lương Ngọc Lan là người lên tiếng trước, trên mặt cô ta đều là nụ cười lạnh lẽo.
“Hoàng Thiên tôi muốn chạy? Nói đi, dẫn nhiều người đến đây như vậy là có ý gì?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Hô hô, có ý gì ư? Ý còn chưa hiện rõ ra nữa hay sao, hôm nay anh không đi nổi đâu, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, tôi hứng thì tôi sẽ tha cho anh một cái mạng chó.” Lương Ngọc Lan cười hô hô, dáng vẻ rất khí phách nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng như muốn bóp chết của Lương Ngọc Lan trong lòng anh hơi hối hận.
Sớm biết con tiện nhân vậy này phiền như thế thì tối qua anh không nên mềm lòng, người phụ nữ này lại có vấn đề gì nữa vậy?
Có những người phụ nữ vẫn nên xử lí sạch sẽ chút chứ không nên để xổng ra như vậy.