Ngay khi giọng của cô vừa rơi xuống, tên Khương Kỳ đó cũng võ bàn đứng dậy.
"Chị Ngọc An, anh rể Ngọc An, em cũng không xúc phạm đến hai người? Tại sao hai người lại làm như vậy với em? Hai người tách em và Huỳnh Mai ra thì có ích gì chứ?”
Bộ dạng của Khương Kỳ giống như người chịu uất ức trách vấn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
"Ôi, Khương Kỳ à, cháu đừng nóng giận.
Có dì ủng hộ cháu, cháu lo lắng gì chứ?" Trương Lan Phượng vội vàng kéo tay Khương Kỳ rồi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Càng như vậy, tên Khương Kỳ càng được đà lấn tới, không nói gì trực tiếp ngồi xuống.
”
Dì à, cháu cũng không biết mình đã làm gì sai, tại sao chị Ngọc An và anh rể chị Ngọc An lại nhắm vào cháu như vậy chứ ạ! Cháu không xứng đáng với Huỳnh Mai hay sao? Tại sao lần đầu gặp mặt bọn họ lại đối xử với cháu như vậy chứ, chẳng nhẽ cháu lại không cần giữ mặt mũi của mình hay sao?”
Khương Kỳ tức giận hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng nhanh chóng an ủi Khương Kỳ.
Sau đó bà ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: "Đêu trách cậu, cậu nói xem có phải cậu là đang sợ thiên hạ không đủ loạn hay sao? Khương Kỳ là một cậu bé ngoan như vậy, tôi thấy Huỳnh Mai cùng Khương Kỳ như một cặp trời xinh vậy, tại sao cậu lại chạy đến đây phá hoại gì chứ?" "Đúng vậy, anh nhàn rỗi đến mức chạy đến đây phá chuyện tốt của em sao!" Lâm Huỳnh Mai cũng tức giận mở miệng nói.
Hoàng Thiên phớt lờ bọn họ, anh cảm thấy cho dù có tranh luận với họ cũng vô nghĩa.
"Hoàng Thiên, đừng tưởng rằng anh là anh rể của Huỳnh Mai, lại có thể ở đây nói linh tinh.
Nếu như anh không muốn ăn cơm, mời anh rời khỏi đây!" Khương Kỳ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.
Nghe nói như vậy, Hoàng Thiên không khỏi cười lạnh đứng lên.
"Miệng cậu đã lộ rõ, cậu vẫn biết tên tôi đúng không? Hình như không ai ở đây nói cho cậu biết tôi tên Hoàng Thiên đúng không?" Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Khương Kỳ hỏi.
Điều này...
Khương Kỳ thầm nói trong lòng không ổn rồi, vở kịch còn chưa diễn xong, đã lộ ra chân ngựa rồi.
"Là Huỳnh Mai nói cho tôi biết anh tên là Hoàng Thiên."
Khương Kỳ trợn mắt liếng thoắn nói.
Lâm Huỳnh Mai giật mình khi nghe thấy điều này, gì vậy chứ cô ấy chưa bao giờ đề cập đến Hoàng Thiên với Khương Kỳ.
"Có đúng vậy không?" Hoàng Thiên hỏi Lâm Huỳnh Mai.
"Chị Ngọc An, anh rể Ngọc An, em cũng không xúc phạm đến hai người? Tại sao hai người lại làm như vậy với em? Hai người tách em và Huỳnh Mai ra thì có ích gì chứ?”
Bộ dạng của Khương Kỳ giống như người chịu uất ức trách vấn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
"Ôi, Khương Kỳ à, cháu đừng nóng giận.
Có dì ủng hộ cháu, cháu lo lắng gì chứ?" Trương Lan Phượng vội vàng kéo tay Khương Kỳ rồi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Càng như vậy, tên Khương Kỳ càng được đà lấn tới, không nói gì trực tiếp ngồi xuống.
”
Dì à, cháu cũng không biết mình đã làm gì sai, tại sao chị Ngọc An và anh rể chị Ngọc An lại nhắm vào cháu như vậy chứ ạ! Cháu không xứng đáng với Huỳnh Mai hay sao? Tại sao lần đầu gặp mặt bọn họ lại đối xử với cháu như vậy chứ, chẳng nhẽ cháu lại không cần giữ mặt mũi của mình hay sao?”
Khương Kỳ tức giận hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng nhanh chóng an ủi Khương Kỳ.
Sau đó bà ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: "Đêu trách cậu, cậu nói xem có phải cậu là đang sợ thiên hạ không đủ loạn hay sao? Khương Kỳ là một cậu bé ngoan như vậy, tôi thấy Huỳnh Mai cùng Khương Kỳ như một cặp trời xinh vậy, tại sao cậu lại chạy đến đây phá hoại gì chứ?" "Đúng vậy, anh nhàn rỗi đến mức chạy đến đây phá chuyện tốt của em sao!" Lâm Huỳnh Mai cũng tức giận mở miệng nói.
Hoàng Thiên phớt lờ bọn họ, anh cảm thấy cho dù có tranh luận với họ cũng vô nghĩa.
"Hoàng Thiên, đừng tưởng rằng anh là anh rể của Huỳnh Mai, lại có thể ở đây nói linh tinh.
Nếu như anh không muốn ăn cơm, mời anh rời khỏi đây!" Khương Kỳ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.
Nghe nói như vậy, Hoàng Thiên không khỏi cười lạnh đứng lên.
"Miệng cậu đã lộ rõ, cậu vẫn biết tên tôi đúng không? Hình như không ai ở đây nói cho cậu biết tôi tên Hoàng Thiên đúng không?" Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Khương Kỳ hỏi.
Điều này...
Khương Kỳ thầm nói trong lòng không ổn rồi, vở kịch còn chưa diễn xong, đã lộ ra chân ngựa rồi.
"Là Huỳnh Mai nói cho tôi biết anh tên là Hoàng Thiên."
Khương Kỳ trợn mắt liếng thoắn nói.
Lâm Huỳnh Mai giật mình khi nghe thấy điều này, gì vậy chứ cô ấy chưa bao giờ đề cập đến Hoàng Thiên với Khương Kỳ.
"Có đúng vậy không?" Hoàng Thiên hỏi Lâm Huỳnh Mai.