Thực ra Sử Chính Tưởng đã tức giận từ lâu.
Hoàng Thiên còn dám đến Đà Nẵng, Sử Chính Tưởng cho rằng đây là sự sỉ nhục của Hoàng Thiên đối với nhà họ Sử.
Nhưng gừng càng già càng cay, mặc dù Sử Chính Tưởng tức giận nhưng đầu óc của ông ta vẫn khá tỉnh táo.
"Không được, các con đã từng nghĩ đến, tại sao Hoàng Thiên lại đến Đà Nẵng vào lúc này hay chưa?" Sử Chính Tưởng hỏi Sử Chấn và Thẩm Lâm Vũ.
Thẩm Lâm Vũ đảo mắt: "Theo như những gì cháu biết được, anh ta đến đây là giúp Tường Vi chuyển nhà, Tường Vi muốn chuyển cả nhà của cô ta đến thành phố Bắc Ninh."
"Tường Vi chính là cô gái mà cháu vẫn luôn theo đuổi đó sao?" Sử Chính Tưởng trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Vũ nói.
Thẩm Lâm Vũ đau lòng, nghiến răng gật đầu.
"Đồ vô dụng! Ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết được! Không đánh lại Hoàng Thiên, theo đuổi con gái cũng không lại được cậu ta sao?”
Sử Chính Tưởng trách mắng Thẩm Lâm Vũ.
"Ông ngoại, đừng nói đến những chuyện này nữa, mau chóng quyết định đi, nếu không Hoàng Thiên sẽ rời khỏi thành phố Bắc Ninh đấy!" Thẩm Lâm Vũ vội vàng nói.
"Đúng đó cha, lẽ nào thù của chúng ta không báo sao?”
Ánh mắt của Sử Chấn tràn đầy sự hung hăng nhìn Sử Chính Tưởng.
Sử Chính Tưởng tức giận đến nỗi đấm xuống giường: "Sao có thể không báo thù? Anh trai của con đã bị Hoàng Thiên đánh gãy xương sườn, Khắc Nghị và Khắc Minh càng thảm hơn, tứ chi đều bị phế bỏ, nằm ở trên giường như con chó đã chết! Mẹ kiếp, cha muốn tên Hoàng Thiên đó phải chết rất khó coi!”
"Vậy được, bây giờ con mang theo nhiêu người qua đó đánh cho tên Hoàng Thiên đó
Hoàng Thiên còn dám đến Đà Nẵng, Sử Chính Tưởng cho rằng đây là sự sỉ nhục của Hoàng Thiên đối với nhà họ Sử.
Nhưng gừng càng già càng cay, mặc dù Sử Chính Tưởng tức giận nhưng đầu óc của ông ta vẫn khá tỉnh táo.
"Không được, các con đã từng nghĩ đến, tại sao Hoàng Thiên lại đến Đà Nẵng vào lúc này hay chưa?" Sử Chính Tưởng hỏi Sử Chấn và Thẩm Lâm Vũ.
Thẩm Lâm Vũ đảo mắt: "Theo như những gì cháu biết được, anh ta đến đây là giúp Tường Vi chuyển nhà, Tường Vi muốn chuyển cả nhà của cô ta đến thành phố Bắc Ninh."
"Tường Vi chính là cô gái mà cháu vẫn luôn theo đuổi đó sao?" Sử Chính Tưởng trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Vũ nói.
Thẩm Lâm Vũ đau lòng, nghiến răng gật đầu.
"Đồ vô dụng! Ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết được! Không đánh lại Hoàng Thiên, theo đuổi con gái cũng không lại được cậu ta sao?”
Sử Chính Tưởng trách mắng Thẩm Lâm Vũ.
"Ông ngoại, đừng nói đến những chuyện này nữa, mau chóng quyết định đi, nếu không Hoàng Thiên sẽ rời khỏi thành phố Bắc Ninh đấy!" Thẩm Lâm Vũ vội vàng nói.
"Đúng đó cha, lẽ nào thù của chúng ta không báo sao?”
Ánh mắt của Sử Chấn tràn đầy sự hung hăng nhìn Sử Chính Tưởng.
Sử Chính Tưởng tức giận đến nỗi đấm xuống giường: "Sao có thể không báo thù? Anh trai của con đã bị Hoàng Thiên đánh gãy xương sườn, Khắc Nghị và Khắc Minh càng thảm hơn, tứ chi đều bị phế bỏ, nằm ở trên giường như con chó đã chết! Mẹ kiếp, cha muốn tên Hoàng Thiên đó phải chết rất khó coi!”
"Vậy được, bây giờ con mang theo nhiêu người qua đó đánh cho tên Hoàng Thiên đó