Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với bảy gia tộc lớn đầu tiên đến bây giờ ở thành phố Tỉnh mà nói, đến gặp thần y Lý Diệu Thần cũng là một chuyện rất khó rồi.

Lý Diệu Thần bình thường thậm chí từ trước đến nay chưa từng tùy tiện chữa bệnh cho mọi người.

Vì vậy có thể tưởng tượng được, lần này tin tức Lý Diệu Thần công khai chữa bệnh cho mọi người được truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu danh gia hào môn sử dụng các mối quan hệ để xin được một chỗ khám.

“Lý Diệu Thần nổi tiếng đến vậy sao?” Diệp Đông xoa xoa mũi.

Đối với anh thì khả năng chữa bệnh của Lý Diệu Thần thật ra cũng mới chỉ xem là tàm tạm mà thôi. harry potter fanfic

Hơn nữa cũng nhờ vào câu nói của anh mới khiến Lý Diệu Thần mở phòng khám ở thành phố Tỉnh.

Xuân Mai gật đầu nói: “Mẹ cũng có nghe nói Lý Diệu Thần là bậc thầy giỏi nhất trong ngành y đó, là khách quý của rất nhiều hào môn vọng tộc!”

Diệp Đông hơi trầm tĩnh một chút.

“Mẹ, mẹ tin con không?”

Nghe thấy lời nói của Diệp Đông, Xuân Mai hít một hơi sâu nói: “Mẹ tin con!”


Diệp Đông: “Vậy mẹ không cần đi tìm Lý Diệu Thần kia chữa bệnh đâu, con có thể giúp mẹ khỏe.”

Xuân Mai nghĩ rằng con trai muốn mẹ vui nên vui vẻ nói: “Được!”

Diệp Đông cầm trên tay một bịch thuốc dạng lỏng rồi nói: “Mẹ, đây là phương thuốc do con tự chế, mẹ uống một nửa trước, mười lăm phút sau khi uống, con sẽ châm cứu cho mẹ!”

Lời nói của Diệp Đông không cần phải nghi ngờ. Mẹ anh uống một hơi xong nửa gói thuốc.

Thực ra trong lòng Xuân Mai cũng có một chút hiếu kỳ, đứa con này của mình lẽ nào thật sự đã học qua ngành y rồi à?

Nhưng mà, cho dù thế nào Xuân Mai cũng nguyện ý tin tưởng Diệp Đông, không hề đả kích tấm lòng hiếu thảo này của Diệp Đông.

Xuân Mai uống thuốc được khoảng mười phút thì bà bắt đầu cảm thấy hơi ngứa.

Cái loại cảm giác ngứa ngáy này dường như là từ sâu bên trong xương cốt phát ra ngoài vậy đấy. Cùng với cảm giác ngứa ngáy này còn có một luồng khí nóng ấm.

Căn bệnh quái ác của Xuân Mai có triệu chứng lạnh ướt đến tận xương cốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc lưu thông của kinh mạch. Đặc biệt ở hai chân và phần eo là chịu ảnh hưởng lớn nhất.

Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm bà thoi thóp nằm trên giường không hề tỉnh lại nổi.

Nhưng mà bây giờ, Xuan Mai cảm nhận được dường như cảm giác lạnh ướt trong xương cốt ấy dần biến mất rồi.

Nhưng luồng khí nóng ấm vừa nãy đã chuyển sang nóng rát và cảm giác ngứa ngáy lại càng hiện rõ hơn.

Trên khuôn mặt của Xuân Mai thậm chí cũng đã chảy ra mồ hôi hột rồi!

Bà cũng chịu qua mọi loại thống khổ đau đớn thể xác rồi, vì vậy bà cũng không có mấy biểu hiện gì.

“Mẹ cố gắng chịu đựng năm phút!” Diệp Đông nói.

Xuân Mai gật gật đầu nhưng đã không thể nói ra được lời nào nữa rồi. Cuối cùng, năm phút đã trôi qua, cả ngườmẹ anh ướt đẫm những giọt mồ hôi. Mà trong tay Diệp Đông đã cầm trăm cây kim châm cứu rồi!

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Đông nâng mấy cây kim lên nhanh chóng hạ xuống.

Có lúc, chỉ trong một giây Diệp Đông đã châm xuống ba cây kim. Có lúc, châm xuống năm cây. Mà có lúc Diệp Đông chỉ châm xuống một cây kim thôi cũng mất hết mười giây.

Hai mắt của Diệp Đông nhắm nghiền lại, thậm chí còn chưa từng mở mắt. Nhưng những vị trí huyệt đạo châm kim xuống đều vô cùng chuẩn xác.

Vào thời khắc này, Xuân Mai nhìn Diệp Đông mà vô cùng kinh ngạc.

Diệp Đông giờ phút này có chỗ nào giống một người hai mươi tuổi chứ? Rõ ràng là giống với một bậc thầy cực kỳ cao quý với chục năm kinh nghiệm.

Từ nhẹ đến nặng, trầm bổng du dương, cầm thả thích hợp!

“Mẹ cố gắng, chỉ cần phun ngụm máu kia ra sẽ ổn.”

Giọng nói của Diệp Đông vang lên, Xuân Mai liền cảm thấy từ sâu trong xương cốt dường như có một luồng khí lạnh được kéo ra rồi tụ lại ngay cổ họng.

Phụt!

Một ngụm máu được phun ra dưới mặt đất.

Ngụm máu này phun ra là màu đen, càng khiến cho người ta thấy kỳ lạ hơn chính là nó còn tỏa ra một luồng khí lạnh. Nhưng mà Xuân Mai cảm thấy cả người mình đều đã nhẹ nhõm rồi.

Giống như trước đây có hàng chục cây kim châm vào cơ thể, bây giờ đều đã biết mất rồi. Dường như những cục đá nặng hàng chục ký đè nặng trên cơ thể, bây giờ đã được lấy hết xuống.

Diệp Đông lại cử động. Chỉ trong vòng vài giây, tất cả những cây kim châm trên người Xuân Mai đều đã được lấy ra.

“Mẹ, nửa gói thuốc còn lại, đợi đến tối rồi hãy uống.”

“Sau khi uống thuốc,mẹ cố gắng vận động một chút là được.”

Diệp Đông nói.

Xuân Mai nghe những lời mà Diệp Đông vừa nói nhất thời kích động, vui mừng khôn xiết.

“Diệp Đông… ý con là mẹ tốt rồi sao? Sẽ được về với con?”

Xuân Mai trước kia bôn ba kiếm ăn cũng từng gặp một người. Ông ta ngỏ ý giúp bà nhưng lúc sau thì không rõ tung tích, mà ông ta có để lại vài thứ khó hiểu, sau này bà cũng chỉ để đó.

Nhiều năm này bà cũng quên mất, cơ mà bà từng có xem qua trên đó có một số thứ gọi là gì đó bí thuật, có thể chữa khỏi bệnh.

Còn có một cuốn sách nói về gia tộc lớn và sự hưng vượng của họ.

Trên thực tế, gia tộc lớn thật sự vẫn phải cần những võ giả trấn giữ! Thậm chí trong quân đội hùng mạnh cũng cần tới võ đạo!

Chỉ là người bình thường không biết, không có cơ hội tiếp xúc mà thôi. Vì vậy, Xuân Mai cũng có chút hiểu sâu sắc việc trong gia tộc có võ giả quan trọng đến mức nào.

Diệp Đông gật đầu cười nói: “Mẹ thực ra cũng khỏi hẳn rồi. Chỉ là ở đây an toàn, vài hôm mẹ khỏe hẳn con đón mẹ về.”

Nghe được lời khẳng định chắc nịch của Diệp Đông, cả người Xuân Mai vui vẻ run lên vì kích động.

Căn bệnh khí lạnh ẩm của Xuân Mai đã đeo bám ông ấy xuống mấy năm trời! Hơn nữa càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Từ mười năm về trước, bà biết bản thân có bệnh, cũng sợ bỏ con bơ vơ đã tìm nhiều cách để chữa trị.

Bác sĩ ai cũng lắc đầu, chỉ có thể làm giảm bệnh tình, không có cách trị dứt. Nhưng mà, bây giờ Diệp Đông rõ ràng đã nói với bà, căn bệnh đã được trị khỏi, thật sự đã được chữa lành rồi.

Hơn nữa Xuân Mai cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự thư thái dễ chịu toàn thân mình. Khả năng chữa bệnh của Diệp Đông, đã vượt xa bậc thầy chữa bệnh giỏi giang Lý Diệu Thần kia rồi.

Xuân Mai còn chưa kịp định thần hoàn hồn trở lại, thì Diệp Đông lại tiếp tục nói: “Mẹ cần tập đi lại nhiều một chút, như vậy cơ thể mới hồi phục tốt được.”

Ngay lập tức, Diệp Đông lấy ra một tờ giấy đưa cho Xuân Mai. Đây cũng là chuyện mà tối hôm qua Diệp Đông ở trong phòng viết ra. Đối với những lưu ý vận động trong ngày.

Xuân Mai cầm lấy tờ giấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Những phương pháp điều hòa cơ thể mà Diệp Đông viết ra rất tỉ mỉ, thậm chí còn ghi chú công dụng của từng phần.

“Tốt rồi!”

Phương pháp này của Diệp Đông làm Xuân Mai vui mừng, bà thầm nghĩ ít ra con trai cũng đã có chút tiến bộ.

Dường như nhìn ra được tâm tư suy nghĩ của mẹ mình.

Diệp Đông nói: “Mẹ đây là những gì còn có thể làm cho mẹ, đừng lo lắng.”

“Hơn nữa con cũng thu xếp rồi, sau này mẹ ra viện cứ an nhàn mà sống thôi, đừng quá lao lực, con có thể tự lo.”

Xuân Mai nghe thấy những lời mà Diệp Đông nói, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Con trai có thể có thành tựu là chuyện tốt, nhưng từ khi bà đau ốm liên miên, cha của Diệp Đông mất, anh hầu như không được lo học hành ra hồn.


Sợ rằng công việc ổn định còn tìm khó huống hồ là lo được ổn thỏa.


Diệp Đông lại có thể có dáng vẻ tự tin, còn biết cách điều hòa cơ thể, còn biết châm cứu. Đây có lẽ được quý nhân giúp đỡ rồi.


Xuân Mai cuối cùng nhịn không được mà hỏi.


“Diệp Đông, con là được ai giúp đỡ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK