Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai nữ sinh viên đang đắm chìm trong trạng thái kiêu ngạo.

Đột nhiên.

Nghiêm Từ xoay người, tát vào mặt của hai người.

Bốp bốp!

Hai cái tát vô cùng vang dội.

“Hai đồ ngu này, câm miệng!”

“Ông đây chỉ chơi đùa với hai người! Hai người nghĩ mình thật sự là bà chủ sao?”

“Hai người các cô có biết Thiên thiếu là ai không? Ở trước mặt Thiên thiếu thì tôi không là gì cả, còn phải xem Thiên thiếu có vui vẻ hay không đó!”

Trong ánh mắt Nghiêm Từ mang theo vẻ hoảng sợ.

Nghiêm Từ lập tức xoay người, cúi đầu với người phục vụ.

Sau đó, nhìn về phía Lý Điền.

“Quản lý Lý, tôi sai rồi! Mong anh tha thứ cho tôi! Tôi sẽ tự tát mình!”

Cậu ta nói xong thì tát vào mặt mình hai cái vang dội.

“Còn nữa, lần này chi phí bao nhiêu, anh cứ tăng lên gấp mười lần! Xem như cho tôi cơ hội nhận lỗi với anh!”

“Ngoài ra… Quản lý Lý, tôi có thể ở đây nghênh đón Thiên thiếu hay không…”


Khi Nghiêm Từ nói đến câu cuối cùng, trên mặt còn mang theo vẻ nịnh nọt.

Lý Điền gật đầu, nói: “Nếu cậu Nghiêm biết lỗi rồi, vậy thì bỏ đi!”

“Có điều, cậu Hàn tạm thời quyết định tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, không có mời cậu, cậu không cần xuất hiện!”

Nghiêm Từ lập tức nói: “Vâng vâng vâng. Hiện giờ tôi sẽ lập tức rời đi!”

Nghiêm Từ nói xong thì lập tức rời đi.

Thậm chí còn không quan tâm đến hai nữ sinh viên kia.

Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng khiếp sợ không thôi.

Ngay cả cậu Nghiêm có địa vị như vậy cũng phải cúi đầu nhận sai, tự tát vào mặt mình.

Bọn họ đương nhiên cũng không dám gây chuyện.

Lúc này những khách hàng cảm thấy không vui trong lòng, muốn tranh luận cũng lập tức rời đi.

“Diệp Đông, chúng ta cũng đi thôi…”

Trên mặt Liên Thục Giai mang theo vẻ cô đơn, không được như ý muốn.

Đương nhiên Diệp Đông nhìn thấy.

Anh biết Liên Thục Giai hẹn anh đến đây, rõ ràng, ở trong lòng cô, đây là chỗ rất quan trọng!

Có lẽ cô tiếc nuối khi không thể uống ly cà phê với anh ở đây như thời cấp ba!

Liên Thục Giai nói xong thì xoay người muốn đi ra ngoài.

Diệp Đông mở miệng: “Thục Giai. Chờ một chút!”

Đồng thời, tay của Diệp Đông kéo Liên Thục Giai lại.

Đây là lần đầu tiên Diệp Đông nắm lấy bàn tay trắng nõn của Liên Thục Giai.

Cả người Liên Thục Giai giống như đột nhiên bị điện giật!

Tay Diệp Đông rắn chắc ấm áp khô ráo!

Vừa rồi Liên Thục Giai vốn muốn hỏi Diệp Đông, vì sao còn phải chờ…

Nhưng hiện giờ trong lòng cô hoàn toàn hỗn loạn! Nhịp tim đập nhanh!

“Sao hai người còn đi đi?”

“Hai người còn chưa ngồi xuống, cho nên cũng không thể bồi thường!”

“Nhưng nếu đi chậm… Vậy tôi xin lỗi, tôi cũng sẽ trừ đi phần bồi thường này!”

Lý Điền cũng chú ý tới Diệp Đông, Liên Thục Giai.

Khoảnh khắc Lý Điền nhìn thấy Liên Thục Giai, hai mắt lập tức sáng ngời, thật sự quá đẹp.

Nhưng không có cách nào khác, xinh đẹp cũng không thể trở thành lý do để bọn họ ở lại đây.

“Thiên thiếu đã bao hết quán này!”

“Anh ta bao hết bao nhiêu, tôi trả cho anh gấp mười lần! Để lại cho tôi!”

Diệp Đông nói như đinh đóng cột.

Liên Thục Giai nghe thấy Diệp Đông nói như vậy, trong lòng cô như có nai con chạy loạn.

‘Chắc chắn Diệp Đông nhìn ra được mình hy vọng uống cà phê với anh ở đây…’

‘Chi phí bao hết quán này ít nhất là một triệu… Gấp mười lần là mười triệu! Hiện giờ trong nhà Diệp Đông đang thiếu hụt tài chính, mình không thể nào để anh…’

Nhưng trong ánh mắt Liên Thục Giai tràn đầy sự hạnh phúc.

Điều này đủ chứng minh trong lòng Diệp Đông thật sự để ý đến cô! Mà không phải giống như “Đồ đầu gỗ” như thời cấp ba!

Lý Điền và đám phục vụ, bảo vệ ở đó nghe thấy cũng vô cùng sửng sốt.

Lý Điền cũng cẩn thận quan sát Diệp Đông và Liên Thục Giai.

Liên Thục Giai mặc quần áo cao cấp, ít nhất cũng hàng trăm nghìn, lại có thẻ vàng ở đây, rõ ràng là cô chủ nhà giàu.

Mặc dù Diệp Đông mặc đồ sạch sẽ gọn gàng, nhưng giống như hàng vỉa hè, không biết là của nhãn hiệu nào, chắc chắn gia cảnh cũng tầm thường.

Trong thời đại này không có con cháu gia tộc lớn nào bằng lòng chịu khổ, cố ý mặc hàng vỉa hè!

Mà vừa rồi Diệp Đông còn nói muốn trả gấp mười lần chi phí bao cả quán, anh có biết gấp mười lần chi phí bao cả quán là bao nhiêu không?

Có lẽ bởi vì không biết gì, thậm chí chưa từng chi tiêu ở những nơi xa hoa như vậy, cho nên mới ăn nói ngông cuồng muốn trả gấp mười lần chi phí bao cả quán!

Anh ta lại nhìn Liên Thục Giai, lúc này ánh mắt của cô nhìn về phía Diệp Đông tràn đầy sự ngượng ngùng hạnh phúc, thậm chí còn có chút vui sướng…

Đúng là cô chủ nhà giàu ngốc nghếch chưa trải qua chuyện đời, bị tên nghèo Diệp Đông này mê hoặc.

“Cậu nhóc, cậu muốn bao hết cả quán cũng được!”

“Nếu cậu thật sự bao hết quán này thì chi phí là một triệu! Vậy hiện giờ cậu lấy ra một triệu cho tôi xem!”

Trên mặt Lý Điền mang theo nụ cười lạnh lùng.

Nếu không phải quán cà phê này chứa đựng thanh xuân tươi đẹp, hơn nữa anh còn hy vọng mình và Liên Thục Giai uống cà phê ở đây, Diệp Đông đã sớm cho Lý Điền mấy cái tát.

“Được!”

Diệp Đông muốn lấy thẻ ngân hàng ra.

Nhưng anh đột nhiên phát hiện mình lại quên mang theo thẻ ngân hàng!

Buổi sáng anh luyện công xong, lúc anh tắm rửa đã để thẻ ngân hàng trong phòng khách biệt thự số một Ngũ Giai Sơn.

Diệp Đông lập tức lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thiết Ứng.

Lúc này Thẩm Thiết Ứng, ông cụ Thẩm Vạn và con trai Thẩm Chấn cùng với các thành viên chủ chốt trong gia tộc đang nghiên cứu công pháp sau khi Diệp Đông sửa lại.

Thậm chí bọn họ còn thức trắng đêm nghiên cứu! Tìm hiểu!

“Tuyệt diệu!”

“Thần kỳ!”

“Ngài Diệp không chỉ sửa lại công pháp! Mà còn đẩy công pháp của chúng ta lên một cấp bậc cao hơn! Hoàn toàn thay đổi về chất!”

“Cha có cảm giác hiện giờ công pháp này có thể làm cho chúng ta tu luyện đến hóa cảnh!”

“Cho dù chúng ta lấy sức mạnh của cả gia tộc ra đền đáp công ơn của ngài Diệp cũng không đủ!”

Thẩm Vạn cảm thán.

Thẩm Vạn đã trải qua mưa gió, tầm mắt vô cùng cao, ánh mắt cực kỳ chính xác!

Ông cụ đánh giá như vậy, chắc chắn không hề nói quá lên.

Đúng lúc này.

Điện thoại của Thẩm Thiết Ứng vang lên.

“Là ngài Diệp!”

Sắc mặt của Thẩm Thiết Ứng chấn động, mọi người lập tức ngừng thở.

Sau đó ông ta nghe điện thoại.

Diệp Đông nói: “Gia chủ Thẩm, có chuyện làm phiền ông. Tôi để quên một tấm thẻ trong phòng khách, nhờ ông đưa đến quán cà phê Thanh Xuân cho tôi nhé.”

Thẩm Thiết Ứng lập tức nói: “Vâng, ngài Diệp! Mười phút nữa tôi sẽ đưa đến!”

Diệp Đông nói: “Ông không cần tự mình đưa tới, tùy tiện phái một người là được.”

Diệp Đông biết mình nhờ vả, chỉ sợ Thẩm Thiết Ứng muốn thể hiện lòng ngưỡng mộ, chắc chắn sẽ tự mình đến đây.

Nhưng dù sao ông ta cũng là gia chủ. Gia chủ Thẩm gia đứng đầu Khế Lệ, không thể để ông ta đi làm những chuyện nhỏ như vậy.

Sau khi ông ta cúp máy.

Thẩm Thiết Ứng lập tức báo cho Thẩm Vạn.

“Theo lý thuyết ngài Diệp vào ở biệt thự số một, chúng ta mãi mãi không thể tùy tiện đi vào bên trong!”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngài Diệp nói chúng ta vào biệt thự lấy thẻ ngân hàng cho cậu ấy, chứng tỏ vô cùng tin tưởng chúng ta!”

Thẩm Vạn nói những lời này, sắc mặt ông ấy kích động đến đỏ lên.

Những thành viên chủ chốt của Thẩm gia cũng kích động không thôi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nghe theo lời của Thẩm Vạn, tôn kính ngài Diệp gấp mười lần ông cụ.

“Nếu ngài Diệp đã nói không cần con đến, chắc chắn cũng nghĩ đến thân phận của con! Đây là chuyện nhỏ nhưng cũng nhìn ra được ngài Diệp là một người tình nghĩa!”

“Có điều chúng ta cũng không thể tùy tiện phái người đưa đến được. Vậy thì để Thẩm Chấn đi đi!”


“Hơn nữa để Thẩm Chấn ngồi máy bay trực thăng tư nhân của gia đình, dùng tốc độ nhanh nhất đến đó!”


Thẩm Vạn nhanh chóng sắp xếp.


Thẩm Chấn lập tức đi làm, nhưng bị gọi lại.


“Nếu thẻ của ngài Diệp là thẻ ngân hàng, cháu nhớ mang theo đủ tiền để trực tiếp thanh toán!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK