Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Mạc Danh nói xong, cười cười rồi đi tới ngồi cùng với lão gia chủ nhà họ Phong.

Một người dẫn chương trình ăn nói khéo léo lúc này mới đi lên sân khấu.

“Sau đây xin mời hai nhân vật chính hôm nay, cậu chủ Tôn Hoàng Long và cô chủ Phong Tình Nhi. Hai người vốn dĩ thật là đẹp đôi, là một đôi uyên ương làm cho ai ai cũng phải ganh tỵ. Có thể nhìn ra được, quan hệ vợ chồng son anh anh em em rất là ngọt ngào! Hãy để cho bọn họ nói về chuyện tình yêu đã trải qua của mình đi!”

Người dẫn chương trình vừa mới dứt lời, ánh sáng trực tiếp chiếu lên trên người của Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi.

Âm nhạc dịu dàng động lòng người cũng từ từ vang lên. Vào giờ phút này, Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi thật giống như là hoàng tử và công chúa ngày xưa vậy.

“Thật ra, mọi người cũng biết rõ, từ lúc tôi được anh ấy cứu, vượt qua chướng ngại tâm lý. Từ lúc đó về sau, Tôn Hoàng Long cũng thường xuyên bên cạnh tôi, khiến cho cuộc sống của tôi trở nên có ánh mặt trời sáng lạn. Tôn Hoàng Long chính là bạch mã hoàng tử của cuộc đời tôi...” Phong Tình Nhi nhẹ giọng nói.


Tôn Hoàng Long cũng mang theo vẻ mặt dịu dàng nói: “Phong Tình Nhi cũng là công chúa bạch tuyết của tôi!”

Nói xong, hai người đứng lên ôm chặt lấy nhau.

Ở hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Một lúc sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt.

“Cẩu nam nữ, diễn xuất tốt lắm, tiếc là không đi làm diễn viên, trở thành minh tinh là điều sớm muộn nha!” Một âm thanh thản nhiên vang lên.

Giờ phút này, tràng vỗ tay ở trong sảnh lớn đã ngừng lại, rất nhiều người nhìn về phía vị trí của âm thanh phát ra.

Đúng là Diệp Đông.

“Làm sao có thể để cho một thằng ranh con lỗ mãng vào đây được thế?”

“Đồ vô liêm sỉ này, tát vào miệng vài cái đi!”

Vào giờ phút này, rất nhiều người thân thiết với chủ nhân của dòng họ nhà họ Tôn, nhà họ Phong, lập tức lên tiếng nói. Đối với bọn họ mà nói, đây đúng là cơ hội tốt để biểu hiện cơ hội trước mặt hai nhà này!

Mấy ông chủ muốn biểu hiện một chút trước mặt hai người nhà họ Tôn và Phong, nhưng còn chưa làm gì bị Diệp Đông đẩy ngã, họ hơi sửng sốt một chút. Bọn họ cũng phát hiện rằng mình căn bản không thể bắt được Diệp Đông. Diệp Đông đã đi lên sân khấu, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng.

Mọi người nhà họ Phong và nhà họ Tôn ngồi ở phía trên bục cũng không có chút bối rối nào, ngược lại cực kì lạnh nhạt thờ ơ.

Phó gia chủ của nhà họ Phong là cha của Phong Tình Nhi, Phong Kim cười nói: “Anh Cửu Hùng, xem ra bảo vệ của chúng ta vẫn còn có chút lỗ hổng!”

Tôn Cửu Hùng gật đầu nói: “Đúng thật là chúng ta cần chú ý tăng cường mảng này. Không chừng là tên nhóc này đã trà trộn vào đám người để đi vào. Về sau chúng ta lập tức sử dụng chế độ thành viên đi, không phải hội viên thì người và chó cũng không được đi vào Tôn Hoàng Long, Tình Nhi cũng học tập một chút võ công, hay là để cho bọn chúng đến giải quyết loại người thấp kém này đi.”

Phong Kim gật đầu: “Ý kiến này rất hay!”

Ở phía trên bục, ánh mắt Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi cực kỳ nghiêm túc nhìn Diệp Đông. Hôm nay bọn họ là hai nhân vật chính, vốn dĩ nên được mọi người chú ý và chúc phúc, lại bị Diệp Đông cố tình xông tới quấy rầy, tất nhiên là bọn họ cực kỳ tức giận.

Đột nhiên, Phong Tình Nhi nở nụ cười: “Tôn Hoàng Long, anh có nhận ra ai không?”

Tôn Hoàng Long gật đầu, cùng lúc đó nở nụ cười: “Anh nhận ra chứ.”

“Đồ vô dụng này trước đó là từng làm phiền em. Ngày hôm nay chúng ta phải dạy anh ta một bài học mới được. Chẳng qua là em không cần phải ra tay, em cứ để đó cho anh.”

Trên mặt Phong Tình Nhi tươi cười hạnh phúc: “Tôn Hoàng Long, loại vô dụng thấp kém sống bám phụ nữ này nên làm gì nhỉ? Quăng cho chó ăn đi.”

Bên trong hội trường phần lớn đều có thể nghe được lời nói của Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi, cuối cùng cũng lờ mờ nhận ra được Diệp Đông.

“Vừa rồi chúng ta đều không nhận ra được. Hơn nữa có nhận ra được anh ta thì có lợi ích gì không? Vốn dĩ anh ta căn bản không đáng ở trong trí nhớ của chúng ta!”

“Đồ vô dụng này. Lúc trước cha anh ta còn sống cũng xem như có gia thế, sau đó học xấu đi làm bậy, may sao còn được ở rể Kiều gia. Giờ nhìn đi, làm gì rồi.”

Rất nhiều người đều bàn luận.

“Diệp Đông, hôm nay anh lại dám xông vào buổi tiệc tối từ thiện làm nhục tôi cùng với vợ chưa cưới của tôi, nếu vậy thì đừng có trách tại sao tôi lại đánh cho anh tàn phế. Trước hết cứ tạm thời chặt bỏ hai chân của anh đi. Cho anh quỳ trên mặt đất vĩnh viễn! Quỳ cho tới khi buổi tiệc từ thiện kết thúc!”

Tôn Hoàng Long nói xong lập tức hành động. Một cước đá ra mạnh mẽ mà nhiều lực, hướng về phía hai chân của Diệp Đông.

Ánh mắt của Hồ An Ninh, lão gia chủ của nhà họ Hồ, Thiên Lập Cường, gia chủ của nhà họ Thiên ở hội trường co rút nhanh chóng.

“Võ công của Tôn Hoàng Long này cũng không tồi nhỉ, chẳng trách được Gia chủ Phong nhìn trúng... Một cước này thật sự có thể đá nát xương bánh chè của một người thanh niên rồi đấy!”

Giờ phút này, Diệp Đông đối mặt với một cú đá của Tôn Hoàng Long cũng không nhúc nhích, thậm chí mí mắt cũng không chớp một chút.

“Hừ, đồ phế vật, hiện giờ chắc cũng bị dọa cho choáng váng rồi chứ gì!” Phong Tình Nhi lạnh lùng nói.

Khóe miệng của Tôn Hoàng Long cũng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tự tin. Một cú đá này của anh ta cũng đã dùng sức lực cực kỳ mạnh mẽ của bản thân mình. Anh ta muốn dùng một cú đá này để loại bỏ hai chân của Diệp Đông.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mọi người ở hội trường chấn động. Mới có thể thể hiện ra được hào quang chói mắt của bản thân mình. Kể từ đó, anh ta mới có thể trở thành thiếu gia nổi tiếng ở thành phố Tỉnh.

Nhưng mà, trong lời nói vừa rồi của Phong Tình Nhi, khóe miệng Tôn Hoàng Long cười lạnh lùng, thậm chí còn đang cứng đờ tại chỗ. Diệp Đông di chuyển, cùng một lúc đá ra một cước.

Răng rắc! Răng rắc!

Hai tiếng gãy xương vô cùng thanh thúy vang lên, trong khoảnh khắc yên lặng của sảnh lớn lúc này, âm thanh cực kì vang dội.

Cả người Tôn Hoàng Long bay ngược ra ngoài chừng năm sáu mét, rồi sau đó dừng lại trên bục. Tư thế của anh ta khi đáp xuống vừa đúng lúc là tư thế hai chân đang quỳ.


Cả quá trình thật sự xảy ra quá nhanh!


Dường như chỉ mất có ba bốn giây!


Thế cho nên rất nhiều người ở hội trường vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.


Qua khoảng ba giây sau, bản thân Tôn Hoàng Long mới có thể cảm nhận được sự đau đớn muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK