Buổi sáng khu chợ nơi Quân Dao sống đã ồn ào tấp nập, hôm nay có một người đàn ông lạ mặt cầm trên tay một tấm ảnh đi đi lại lại hỏi thăm người xung quanh.
” Cô biết người phụ nữ trong ảnh không?”
Người đàn bà bán trái cây ven đường vô cùng thân quen với Quân Dao vì cô thường hay đến đây để mua trái cây, nhưng bà ấy không vội nói ra mà nhìn người đàn ông bằng ánh mắt dò xét.
” Cậu có quan hệ gì với cô ấy.”
Người đàn ông đã nhìn ra bà ấy biết thông tin về Quân Dao nên đã tỏ ý lấy trong túi ra vài tờ tiền đưa đến trước mặt bà ấy, người phụ nữ liền sáng mắt ra khi thấy tiền cả ngày buôn bán của bà ấy chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy, Người phụ nữ liền cầm lấy tiền rồi nói.
” Cô ấy sống cũng gần đây thôi, bây giờ anh cứ đi thẳng rồi rẽ phải là đến một dãy nhà cho thuê cô ấy sống ở đấy.”
Người đàn ông sau khi lĩnh hộ xong những gì người đàn bà bán trái cây nói thì tức tốc đi đến đó, nhưng anh ta không hề tìm Quân Dao mà chỉ âm thầm theo dõi quan sát, cô đang bế Tiểu Thiên sáng nhà mẹ nuôi nhờ bà trông giúp để đi làm, Quân Dao vừa bước ra cửa đã bị một máy ảnh nhắm đến chụp lén nhưng cô không hề hay biết điều gì đang xảy ra. Sau khi gửi nhờ Tiểu Thiên xong Quân Dao tức tốc chạy đi làm cô đi ngang qua chỗ bán trái cây của bà cô liền bị chặn lại hỏi.
” Con có gặp người nào không?”
Quân Dao khó hiểu hỏi lại.
” Người nào là sao vậy dì?”
Người phụ nữ nói với Quân Dao.
” Lúc nãy có một người đàn ông đến hỏi thăm về con, dì đã chỉ cho anh ta đến nhà con, con vẫn chưa gặp à?”
Quân Dao lắc đầu nói.
” Con không gặp ai từ lúc bước ra khỏi nhà hết.”
Cô hoài nghi nhìn về phía con đường mình vừa đi qua nhưng không thấy ai cả, Quân Dao nhìn vào đồng hồ rồi vội vàng chạy đi vì đã sắp muộn giờ làm có chuyện gì thì để tính sao bây giờ kiếm tiền là điều quan trọng nhất đối với cô.
Sau khi điều tra được thân thế của Quân Dao người đàn ông được Mặc Trịnh thuê đến để báo cáo kết quả với hắn ta.
” Đây là một số bức ảnh tôi chụp được, cô ấy đúng là Lý Quân Dao nhưng hiện nay cô ấy đã có con và làm việc tại một công ty nhỏ trong thị trấn, nhưng theo những gì tôi biết từ việc hỏi những người xung quanh thì cô ta không hề có chồng chỉ sống một mình nuôi con nhỏ, không ai biết về chồng của cô ta, tôi nghi ngờ đó là đứa con của Hàn Trạch Hạo sau khi cô ấy rời đi đã mang thai nhưng thông tin này vẫn chưa chính xác tôi sẽ điều tra thêm.”
Mặc Trịnh nhìn những bức ảnh được người đàn ông chụp đôi môi liền nhếch lên cười.
” Làm tốt lắm cứ tiếp tục theo dõi cô ta.”
Hắn ta cầm trên tay những bức ảnh đó rồi đi ra ngoài, đương nhiên là đến để gặp Trạch Hạo đe doạ hắn về vấn đề hợp tác.
Nhưng thái độ của Trạch Hạo đối với Mặc Trịnh đầy sự khinh bỉ, hắn bảo thư ký nói lại với Mặc Trịnh là mình rất bận không có thời gian gặp mặt, nhưng Mặc Trịnh vô cùng thâm hiểm hắn ta đưa cho người thư ký những bức ảnh lúc nảy vừa lấy từ người đàn ông hắn ta bảo đi theo dõi Quân Dao, người thư ký đi vào nói với Trạch Hạo.
” Thưa ngài anh ta muốn đưa ngài xem thứ này.”
Trạch Hạo chao mày đi đến cầm lấy những bức ảnh, vẻ mặt của hắn đầy sự kinh ngạc, đôi mắt của hắn long lanh tự mặc hồ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh trái tim của Trạch Hạo bỗng nhiên đậm mạnh đã rất lâu rồi hắn mới được nhìn thấy gương mặt của Quân Dao, người mà hắn ngày đêm mong nhớ. Cảm xúc của Trạch Hạo lúc này vô cùng lẫn lộn hắn không biết nên vui hay nên buồn khi bị Mặc Trịnh dùng Quân Dao để ép buộc mình
Trạch Hạo nhìn rất kĩ bức ảnh Quân Dao bế một đứa bé, chẳng phải bác sĩ nói cô sẽ rất khó con hay sao đứa bé cô đang bế là con của ai, bao nhiêu câu hỏi đã đặt ra trong đầu của Trạch Hạo ngay lúc này hắn muốn chạy đến đó để hỏi cô suốt thời gian qua cô đã lẫn trốn ở đâu.
Lúc trước hắn cho ***** *** *** của Quân Dao nhưng vẫn không tìm được trong thân tâm Trạch Hạo vẫn luôn nghĩ cô vẫn còn sống nhưng không có cách nào tìm được Quân Dao vì những người Trạch Hạo ra lệnh đi tìm Quân Dao điều bị Mỹ Kim mua chuộc khi về luôn báo cáo với hắn là không tìm thấy nhiều lần như thế đã khiến cho hắn tuyệt vọng và từ bỏ việc tìm kiếm cô, nhưng không ngờ hôm nay Trạch Hạo lại được nhìn thấy Quân Dao một lần nữa hắn tưởng cả đời này sẽ không thể gặp lại cô.
Trạch Hạo bình tĩnh lại cho thưa ký ra bên ngoài gọi Mặc Trịnh vào bên trong phòng mình, gương mặt của hắn ta vô cùng đắt ý nhìn Trạch Hạo.
” Không ngờ anh Hàn đây lại thay đổi quyết định nhanh như thế.”
Trạch Hạo không hề muốn nhiều lời với hắn ta nên đã vào thẳng vấn đề.
” Điều kiện là gì để tôi biết được nơi ở của cô ấy.”
Mặc Trịnh cười cợt nói.
” Đương nhiên là dự án Thiêng Bang rồi.”
Trạch Hạo nhìn Mặc Trịnh bằng ánh mắt sắc lạnh nói.
” Nếu như tôi không đồng ý thì sao?.”
Mặc Trịnh nhúng vai nói.
” Thì cô ta và đứa con của anh sẽ chết.”
Trạch Hạo nhìn hắn ta đầy sự căm phẫn nói.
” Anh đang đe doạ tôi sao.”
Mặc Trịnh cười cợt nói.
” Tôi không dám nói ít mong anh hiểu nhiều.”
Trạch Hạo quay lưng về phía Mặc nói.
” Được rồi tôi cần suy nghĩ thêm ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh.”