Trên đường quay trở về dinh thự vì cơ thể đã ướt sũng nên Quân Dao hắc xì liên tục cô cố lấy chiếc áo của Trạch Đông che chắn cho cơ thể mình như cái lạnh vẫn cứ rít vào người cô, Trạch Hạo vẫn không hề có chút biểu cảm nào hắn vẫn im lặng suốt quãng đường bỗng nhiên hành động của hắn làm cho cô hơi bất ngờ Trạch Hạo cởi áo khoác ngoài của mình ra ném sang cho Quân Dao cô nhìn thái độ của hắn không đắn đo đưa lại cho Trạch Hạo.
” Tôi không cần.”
Hắn quay sang liếc nhìn cô đôi mắt của Trạch Hạo vô cùng đáng sợ hắn lạnh giọng nói.
” Khoác vào đừng nhiều lời.”
Quân Dao chỉ đành im lặng cầm lấy chiếc áo khoác nhưng cô chỉ để nó sang một bên, về đến nhà Quân Dao vội vàng đi vào bên trong thay chiếc váy đã ướt sũng ra cô nhìn chiếc váy mà không khỏi tiếc nuối đây là hàng cao cấp rất đắt tiền vậy mà đã hư hỏng nặng. Cô đi đến cầm lấy chiếc áo mà Trạch Đông đã đưa cho mình đôi môi bất giác mỉm cười nhẹ Quân Dao lại nhớ lại những hành động ân cần của Trạch Đông cô thầm nghĩ phải chi Trạch Hạo có tính cách điềm tĩnh giống như Trạch Đông thì hay biết mấy.
Sáng sớm Quân Dao đã tự tay giặc chiếc áo khoác thật cẩn thận rồi đem đi phơi, suốt quá trình làm việc cô cứ mỉm cười, Trạch Hạo đứng trên tầng hai nhìn xuống cử chỉ của Quân Dao tâm trạng của hắn bỗng nhiên không vui tại sao cô lại vui vẻ khi giặc chiếc áo đó hắn đã suy đoán ra được phần nào đó hai người họ đã có cảm tình với nhau, Trạch Hạo vẫn kiềm nén cảm xúc nhưng trong đôi mắt hắn là sự tức giận vô cùng, Trạch Hạo vẫn đến công ty bình thường nhưng hôm nay đối với nhân viên trong công ty như là một cơn địa ngục bọn họ vô cùng sợ hãi khi Trạch Hạo tức giận trút giận lên bọn họ, tại sao lại là Trạch Đông mà không phải là người đàn ông khác nếu là người đàn ông khác hắn đã thẳng tay xử lý còn đây là em trai của hắn, Trạch Hạo đang tự trách mình vì đã để cho Quân Dao và Trạch Đông gặp nhau.
Về phía Quân Dao vì thời tiết hôm nay nắng đẹp chiếc áo đã khô rất nhanh cô vội lấy vào xếp lại cẩn thận bỏ vào túi, Quân Dao mỉm cười nhẹ cô thay đồ rồi đi ra ngoài, Quân Dao đi đến công ty nơi Trạch Đông đang làm việc, nhưng bảo vệ đã giữ cô lại không cho người lạ vào công ty, Quân Dao đành nhờ họ đưa cho thư ký của Trạch Đông, cô thư ký đem chiếc túi lên phòng cho Trạch Đông anh đang mải mê xem tài liệu bỗng nhiên cô thư ký gõ cửa đi vào nói.
” Thưa ngài có một cô gái đưa cho ngài thứ này.”
Cô đưa đến tay Trạch Đông anh ta mở ra nhìn thấy chiếc áo khoác mà mình đã đưa cho Quân Dao, lúc này anh mới biết là Quân Dao đã đến đây vội vàng đứng lên chạy xuống sảnh chính, Quân Dao đang đứng đợi taxi cô đang định bước lên chiếc taxi vừa đến đã bị Trạch Đông níu tay lại.
” Khoan đã.”
Quân Dao quay lại nhìn thấy Trạch Đông cô khẽ cười nhẹ rồi nói.
” Là anh sao.”
Hai người cùng nhau đi đến một cửa hàng cà phê gần đó để nói chuyện.
” Cuộc sống của cô đã tốt hơn chưa?”
Quân Dao khẽ thở dài nói.
” Không ổn cũng không tệ tôi đã thích nghi được với nó nên đã đỡ hơn rất nhiều.”
Trái tim của Trạch Đông bỗng nhiên rung động.
” Phải chi tôi gặp cô sớm hơn.”
Quân Dao nhìn anh ta cười hiền dịu nói.
” Mọi thứ đã được sắp đặt chúng ta chỉ có thể bước vào thế giới đó, nói thật từ tận đáy lòng tôi cũng rất vui khi ở cạnh anh từ khi ba tôi mất thì chưa có ai đối xử tốt với tôi cả.”
Trạch Đông bỗng chốc cảm thấy thương cảm cho Quân Dao vô cùng anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Quân Dao rồi nói.
” Tôi sẽ sẵn lòng giúp cô bất cứ lúc nào cô cần hãy gọi cho tôi nếu kháng cự được cô cứ kháng cự anh trai tôi là một con người vô cùng cố chấp.”
Nói rồi anh ta viết một dãy số vào tờ giấy rồi đưa cho Quân Dao cô cầm lấy rồi đứng lên nói.
” Đã trễ rồi tôi phải ra về nếu có dịp tôi sẽ hẹn anh ra tâm sự cám ơn anh rất nhiều.”
Hai người tạm biệt nhau Quân Dao vội vã ra về đến nhà cô chạy thật nhanh, Quân Dao phải về trước khi Trạch Hạo quay trở về nhưng cô đã muộn một bước hắn đã quay trở về biệt thự, Quân Dao bắt đầu sợ hãi bước chân của cô bỗng chốc nặng nề nếu hắn biết cô đi ra ngoài thì sẽ lại đem cô ra hành hạ.
Quân Dao bước vào bên trong Trạch Hạo đang ngồi trên sofa gương mặt của hắn vô cùng u ám, Quân Dao định đi vào phòng để thay đồ bỗng nhiên một giọng nói khiến cho cô phải sởn gai ốc.
” Cô đã đi đâu?”
Quân Dao ấp úp trả lời.
” Tôi….tôi đi mua chút đồ cá nhân.”
Trạch Hạo đứng lên hắn hầm hực tiến về phía Quân Dao đưa tay bóp lấy cánh tay cô.
” Cô nghĩ sẽ qua mặt đc tôi sao, tôi ghét nhất là loại người nói dối hôm nay tôi sẽ trừng phạt cô đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói rồi hắn kéo mạnh Quân Dao đi lên phòng, cô vô cùng sợ hãi tìm kiếm thứ gì đó để níu lại.
” Đừng mà tôi xin anh.”