• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay ngày dỗ lần thứ ba của Ái Nhi, mỗi năm khi đến ngày này Trạch Hạo lại mang trên mình một màu đen u ám, gương mặt của hắn là sự đau lòng thương tiếc cho Ái Nhi, mỗi khi viếng mộ Ái Nhi xong hắn lại đi uống rượu đến say mèm để quên đi mọi thứ, tự mình ôm lấy nỗi buồn lặng lẽ, đó như sự giày vò đối với Trạch Hạo suốt một thời gian qua.

Sáng sớm Trạch Hạo đã khoác lên một bộ lễ phục màu đen trịnh trọng hắn cầm trên tay một bó hoa hồng màu đỏ rực đã được chuẩn bị, đây là loài hoa khi còn sống Ái Nhi thích nhất, hắn bước xuống nhà với tâm trạng đau thương. Bóng dáng của Quân Dao đập vào tầm mắt của Trạch Hạo, nhìn thấy cô đang quét dọn cơn lửa hận trong hắn bỗng chốc nổi lên. Trạch Hạo đi đến kéo mạnh tay của Quân Dao lôi cô đi ra xe, Quân Dao không biết chuyện gì lại xảy đến với mình, cô bị bóp chặt cổ tay đến đau nhói nên bất giác lên tiếng.

” Đau quá anh muốn đưa tôi đi đâu mau buông tôi ra.”

Trạch Hạo mạnh bạo nhét cô vào xe khoá cửa lại rồi đi sang bên kia buồng lái, lái xe ra khỏi nhà, Quân Dao đang hoang mang cô quay sang nhìn hắn, như biểu cảm trên gương mặt của Trạch Hạo phải khiến cho Quân Dao phải im lặng, đôi mắt sắc lạnh như muốn giết người cơ thể toả ra một luồng khí lạnh. Quân Dao biết mình lại sắp bị hắn giày vò nữa nhưng cô đã quá quen với điều đó nên đàng im lặng chấp nhận mọi chuyện xấu xa đến với mình. Ngồi trên xe một lúc cuối cùng cũng đã đến nơi, Quân Dao bị Trạch Hạo kéo xuống xe một cách thô bạo, hắn kéo cô đi vào bên trong, xung quanh toàn là những ngôi mộ Quân Dao mới phát giác đây là nơi chôn cất người chết cô có phần hơi sợ hãi nhưng Trạch Hạo cứ kéo cô đi vào bên trong.

Hắn đưa Quân Dao đến ngôi mộ của Ái Nhi rồi quật ngã cô xuống đất, Quân Dao bị té đến đau đớn cô nhăn mặt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tấm bia mộ một cô gái trẻ trung nụ cười đầy hạnh phúc, Quân Dao đã từng xem qua ảnh của Ái Nhi một lần nên nhìn qua đã biết, trong đôi mắt của Ái Nhi đầy sự phúc hậu chắc vì điều đó đã khiến cho Trạch Hạo luôn yêu thương nhớ nhung về cô ấy.

Trạch Hạo chua xót nói.

” Cô hãy nhìn đi, cô ấy đã bị chính ba cô đâm chết nếu Ái Nhi còn sống tôi sẽ không thèm động đến người bẩn thỉu như cô, cô phải cúi đầu xin lỗi cô ấy.”

Quân Dao nhắm nghiền đôi mắt lại cô đã quá mệt mỏi với những lời xúc phạm của Trạch Hạo cô nghẹn ngào nói

” Tôi bẩn thỉu sao, chẳng phải chính anh đã làm cho tôi trở nên bẩn thỉu hay sao, chính anh đã dập tắt mọi thứ, để cho tôi tin tưởng rằng anh yêu thương tôi thật lòng, để rồi rơi vào cái bẫy của anh không có cách nào thoát ra được.”

Cô đứng lên cười cay đắng nói.

” Không lẽ anh cứ lấy cái chết của cô ấy giày vò tôi mãi hay sao?”

Trạch Hạo chỉa ngón tay vào mặt của Quân Dao tức giận nói.

” Đúng tôi muốn cô phải nhớ đến hết cuộc đời này, rằng ba cô là kẻ giết người dùng tiền để che lấp tất cả mọi sự xấu xa của mình.”

Quân Dao phẫn nộ liếc nhìn hắn căm phẫn nói.

” Chẳng phải lúc đó anh cũng vì sự nghiệp mà để mọi chuyện lắng xuống hay sao, thật nực cười lúc nào cũng nói yêu thương cô ấy nhưng bản thân lại muốn hướng đến sự nghiệp của mình, đúng là chỉ giỏi che giấu và hành hạ người khác anh đúng là con người giả tạo.”

Trạch Hạo đơ người lại khi nghe Quân Dao nói, rồi hắn đẩy mạnh cô vào gốc cây cổ thụ gần đó khiến cho Quân Dao vô cùng đau đớn, Trạch Hạo gằn giọng nói.

” Ai đã nói cho cô biết có phải là Trạch Đông hay không?.”

Ngày đó hắn chọn im lặng vì bị chính ba mẹ hắn đã ép buộc, dù gì cơ nghiệp gia đình hắn cũng rất quan trọng, Trạch Hạo đã dằn vặt điều này suốt mấy năm qua hắn tự trách bản thân đã không làm chủ cho Ái Nhi để cô ra đi một cách oan ức nên, nó như một nỗi ám ảnh đối với Trạch Hạo khiến hắn trở thành một tên ác quỷ bị thù hận che lấp, bây giờ còn bị Quân Dao nói trúng tim đen nỗi dằn vặt đó lại một lần nữa được bới móc, càng khiến hắn trở nên kích động.

Trạch Hạo đưa tay bóp lấy cổ của Quân Dao thật mạnh hắn đã không còn kiểm soát bản thân được nữa con ác quỷ trong hắn lại một lần nữa thức tỉnh. Quân Dao bắt đầu khó thở vô cùng tuyệt vọng cô chỉ biết đấm vào ngực hắn nhưng chẳng giúp ít được gì, mai mắn là có Mỹ Kim đến kịp lúc ngăn cản hắn nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của Quân Dao.

” Mau dừng lại anh định giết người ở đây sao.”

Khoảng một tiếng trước Mỹ Kim tỉnh giấc cô đi xuống nhà nhưng không thấy Trạch Hạo và Quân Dao đâu nên đã hỏi một cô hầu, cô ta bảo rằng hai người họ đã ra ngoài từ sớm, Mỹ Kim lại nổi máu ghen tuông chiếm hữu nên đã tức tốc đi tìm hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK