Cơ thể của Quân Dao đã không còn chịu đựng được nữa nếu cứ như thế cô lại phải vào lại bệnh viện nữa mất, đám người hầu trong nhà không khỏi bàn tán đa số bọn họ chỉ lăng mạ cô, chứ không có ai thương cảm cho cô cả.
Quân Dao đã bắt đầu hoa mắt đầu óc quay cuồng, Trạch Hạo đã rời khỏi nhà được hai tiếng nhưng Quân Dao vẫn còn đang quỳ bên ngoài sân nhà cô không biết bằng cách nào mà mình lại quật cường đến như thế chắc là do khao khát rời khỏi nơi này của cô quá lớn nên Quân Dao phải cắn răng chịu đựng tất cả.
Trạch Hạo đang ngồi trong phòng làm việc ở công ty như hắn không hề động đến đóng tài liệu cánh tay bị Quân Dao đâm vào vẫn còn rỉ máu, chiếc áo trắng đã được điểm tô một bông hoa màu đỏ nhưng hắn chẳng hề để tâm mà đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó những lời nói của Liên Hoa vẫn cứ văng vẳng trong đầu hắn, rõ ràng là hắn không hề yêu cô luôn hành hạ ức hiếp cô ép buộc cô uống thuốc tránh thai để không thể nào mang thai con của hắn, nhưng tại sao khi nghe tin cô sẩy thai lại cảm thấy vô cùng khó chịu một cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong cõi lòng của hắn, thật nực cười trên đời này không có gì có thể đoán được tâm trạng của con người bản thân Trạch Hạo cũng không biết mình đang muốn gì tình yêu là thứ khiến cho con người trở nên mềm yếu trước mọi hoàn cảnh.
Liên Hoa nhìn thấy Quân Dao đã không còn sức chịu đựng được nữa cô ta vô cùng sốt ruột chạy ra đỡ lấy Quân Dao và nói.
” Mau vào bên trong đi cơ thể cô đã không còn sức chịu đựng nữa rồi.”
Quân Dao yếu ớt nói.
” Chị đừng để tâm đến em sẽ liên lụy đến chị đấy.”
Liên Hoa thở dài trách móc nói.
” Cô đừng nói nhiều nữa thật phiền phức mau nghe lời tôi đứng lên đi vào bên trong.”
Liên Hoa dùng sức đỡ lấy Quân Dao đứng lên hai người cùng đi vào bên trong, nhưng hai người vừa đi đến cửa thì đã bị bà quản gia ngăn lại nói.
” Chưa có sự cho phép của thiếu gia cô ta không thể vào nhà.”
Liên Hoa liền phẫn nộ nói.
” Đủ rồi các người đừng bức ép người quá đáng nếu cô ta có mệnh hệ gì các người cũng là đồng phạm đấy đến lúc ấy các người gánh tội nổi không.”
Bọn người đó cảm thấy Liên Hoa nói cũng có phần đúng nên đã nhường đường cho Liên Hoa đưa Quân Dao vào phòng hai người chật vật cuối cùng cũng đã vào đến phòng của Quân Dao, Liên Hoa lấy cho cô một cốc nước để Quân Dao uống lấy lại sức, Quân Dao như được sống lại cơ thể vô cùng nặng nề cô nằm xuống giường để nghĩ ngơi vì quá kiệt sức cơ thể cô cũng bị suy nhược trầm trọng nên Quân Dao đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó Trạch Hạo không hề về nhà hắn là đang muốn trốn tránh không muốn đối diện với Quân Dao hay vì hắn cảm thấy tội lỗi hay đang chán ghét cô. Sau khi nghĩ ngơi được Quân Dao đã dần dần bình phục cô bắt đầu đi làm việc nếu còn nghĩ ngơi nữa thì bọn người trong căn nhà này sẽ không để cô yên đâu.
Quân Dao đang tưới hoa ngoài sân vườn thì người gác cổng đi vào đưa cho cô một lá thư rồi nói.
” Có người đưa cái này cho cô.”
Quân Dao khó hiểu đón lấy bức thư nhưng cô không lấy ra đọc mà sếp lại bỏ vào túi nếu có ai nhìn thấy thì sẽ không hay, đến lúc được nghĩ ngơi mọi người đang dùng bữa còn Quân Dao đi vào phòng để xem nội dung bên trong bức thư là Trạch Đông đã viết cho cô trong đó là toàn bộ kết hoạch mà anh ta đặt ra cho Quân Dao, sau khi đọc xong bức thư cô đã biết mình nên làm gì để có thế thoát khỏi đây.