Hai người đi đến một quán nước gần đó để nói chuyện, trên gương mặt của Mỹ kim đầy tâm sự cô ta thở dài nhìn Quân Dao rồi nói.
” Cô nghĩ tôi hạnh phúc chứ?”
Quân Dao gật đầu nói.
” Có lẽ thế chẳng phải anh ta là người cô yêu nhất hay sao.”
Mỹ Kim cay đắng nói.
” Tình yêu chỉ xuất phát từ một phía thì làm sao có thể gọi là tình yêu chứa, tuy tôi đã được toại nguyện là kết hôn với anh Hạo người mà luôn khiến tôi phải động tâm lúc nào cũng nghĩ đến, tôi luôn dành những điều tốt nhất để đối đãi với anh ấy nhưng chẳng nhận được gì ngoài sự lạnh nhạt thờ ơ.”
Mỹ Kim ngừng một lúc khóe mắt cô ta đã cay cay.
” Cô biết không cách đây vài ngày anh ấy đã đề nghị ly hôn với tôi đấy, nhưng tôi lại không nỡ nên đã trốn đến tận đây đóng phim tôi sợ phải đối diện với anh ấy thật sự.”
Quân Dao không biết nên khuyên nhủ Mỹ kim như thế nào mới đúng nhưng kể từ ngày cô rời khỏi nơi đó cô đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ nhắc đến người đàn ông tàn nhẫn đó nữa.
” Cô nên suy nghĩ lại mối quan hệ này chuyện này là chuyện riêng của cô tôi cũng không dám xen vào.”
Mỹ Kim cười cợt nói.
” Sao lại không liên quan đến cô chứ, người mà anh Hạo ngày đêm mong nhớ là cô đấy có biết không hả, anh ấy không nỡ vứt đi những món đồ thuộc về cô, trên bàn làm việc là bức ảnh của cô không mong nhớ thì là gì chứ.”
Quân Dao như chết lặng với những gì Mỹ Kim nói nhưng trái tim cô từ lâu đã chết đi một phần trong lòng của Quân Dao chỉ còn lại sự oán giận căm ghét với những gì mà hắn đã đối xử với cô.
” Cô có nói gì tôi cũng điều sẽ không mềm lòng đâu, so với những gì anh ta đã đối xử với tôi thì sự mong nhớ đó có thật sự là đúng hay chỉ là muốn bắt ép tôi quay trở về đó tiếp tục làm bao cát cho anh ta giày vò tiếp.”
Mỹ Kim cũng chết lặng trước sự cứng lòng của Quân Dao bây giờ cô ta đã thật sự tin rằng Quân Dao đã thật sự buông bỏ, hai người người chia tay nhau Quân Dao cũng rời đi.
Quân Dao quay trở về nhà với tâm trạng rối bời cô đem đồ cất vào tủ rồi đi đến nhìn Tiểu Thiên đang say giấc ngủ, tuy cô rất căm ghét Trạch Hạo nhưng đứa bé này lại giống hắn đến đau lòng, nhưng không vì vậy mà cô lại ghét bỏ Tiểu Thiên ngược lại cô lại rất yêu thương giành hết mọi điều tốt đẹp nhất cho Tiểu Thiên. Mẹ nuôi cô đi đến đem cho Quân Dao một bát canh nóng.
” Uống đi cho khỏe hôm nay bên ngoài lạnh lắm đúng không.”
Quân Dao đón lấy bát canh vui vẻ nói.
” Con cám ơn mẹ.”
Bà đi đến lấy ghế ngồi cạnh Quân Dao rồi đưa tay vuốt mái tóc của cô.
” Con xem con vất vả như thế nào để cơ thể ngày càng ốm yếu xanh xao thế này cứ như thế thì lấy sức đâu mà chăm sóc Tiểu Thiên đây.”
Quân Dao cười nhẹ rồi nói.
” Con đang cố gắng để có thể cho Tiểu Thiên có một cuộc sống tốt hơn thôi mẹ à.”
Mẹ nuôi của cô hôm nay trông rất lạ dường như bà muốn nói điều gì đó với cô, Quân Dao đưa tay nắm lấy tay bà rồi nhẹ nhàng nói.
” Có chuyện gì vậy mẹ sao hôm nay trông mẹ lạ quá vậy, có chuyện gì cứ tâm sự cùng con.”
Mẹ nuôi của cô thờ dài nhìn Quân Dao nói.
” Ta chỉ sợ một ngày con đem Tiểu Thiên đi rời khỏi ta, mẹ đã xem nó như là cháu của mình xem con như là con gái như một phần của gia đình nếu sao này không còn hai đứa ở cạnh chắc mẹ sẽ buồn lắm.”
Quân Dao quỳ xuống xà vào lòng của bà nói.
” Mẹ à đừng nghĩ nhiều quá con sẽ vẫn ở đây để có thể đền đáp những gì mà mẹ đã giúp đỡ yêu thương con suốt thời gian qua, con sẽ ở bên mẹ không đi đâu hết mẹ cứ yên tâm đi đừng suy nghĩ nhiều để rồi sinh bệnh.”
Nghe Quân Dao nói mẹ nuôi của cô mới nhẹ đi được vào phần bà vuốt tóc cô rồi nghẹn ngào nói.
” Con ngoan của mẹ, từ khi nhận con làm con gái nuôi mẹ đã cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa mẹ cám ơn con rất nhiều.”