Trong tận đáy lòng của Trạch Hạo luôn tin rằng là Quân Dao vẫn còn sống sâu chuỗi lại nhìn cử chỉ của cô khoảng thời gian trước lúc mất vô cùng lạ lùng hắn thật sự không dễ dàng gì có thể qua mặt được, Trạch Hạo đang ngồi trong thư phòng nhưng đèn vẫn không bật tấm thân cao lớn bị bóng tối bao phủ, trên tay hắn đang cầm một ly rượu, suốt khoảng thời gian này Trạch Hạo luôn uống rượu mỗi đêm hắn càng chìm sâu vào bóng tối làm bạn với thuốc lá và rượu.
Bỗng nhiên một tiếng vỡ nát của ly thủy tinh vang vọng cả căn phòng đám người hầu đều đang rất sợ hãi đứng co rúm ở dưới hầu như ngày nào hắn cũng nỗi điên như vậy luôn trút những bực tức trong lòng lên đám người hầu,
Trạch Hạo tức giận nghiến răng nói.
” Tốt nhất là cô nên trốn cho kĩ vào nếu tôi tìm được cô thì tôi sẽ đánh gãy chân cô.”
Hắn thừa biết Quân Dao không thể nào thoát khỏi mình trừ phi hắn buông tha cho cô nhưng những ngày này hắn như một kẻ điên cho người đi săn lùng cô ở khắp mọi nơi.
Phía bên này Quân Dao đang ngồi đan len bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh người vì ở gần biển nên đến lúc sập tối thì trời bắt đầu lạnh dần, Quân Dao đi đến cửa đóng lại bây giờ cô sống vô cùng thoải mái và đã làm quen dần với những người sống gần đó, người dân ở đây vô cùng nhiệt tình và yêu mến Quân Dao cô đã dần quen với nếp sống nơi đây. Nhưng Cô không biết người đàn ông đó luôn tìm kiếm cô không ngừng nghĩ.
Thấm thoáng đã một tháng trôi qua Trạch Hạo vẫn không ngừng cho người điều tra tung tích của Quân Dao. Còn cô cuộc sống thoải mái đã làm cho thần khí của Quân Dao trở nên tươi tắn hơn cô đã lên được vài cân lúc trước cơ thể Quân Dao vô cùng gầy gò xanh xao trong vô cùng đáng thương còn phải làm rất nhiều việc trong một ngày nhưng bây giờ đã khá cô có thể yên lòng mà sống tiếp.
Trời đã sập tối Quân Dao cảm thấy khó ngủ nên đã đi dạo trước nhà cô đứng nhìn sóng biển liên tục chạy vào bờ từng cơn từng cơn, bỗng chốc một thoáng kí ức hiện lên trong đầu cô những năm tháng cô đã yêu say đắm Trạch Hạo nhưng mọi chuyện đã qua Quân Dao không muốn nhớ lại để làm gì chỉ càng dâng lên một cảm giác chua xót Quân Dao liền cắt ngang dòng suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nghe được tiếng bước chân giật mình quay lại thì nhìn thấy Trạch Đông Quân Dao vô cùng bất ngờ thắc mắc hỏi.
” Chẳng phải anh đã về rồi sao, sao bây giờ còn ở đây.”
Trạch Đông mỉm cười nhẹ nhàng nói.
” Tự nhiên tôi lại muốn ở cạnh cô sợ cô sẽ cảm thấy trống trải khi ở một mình.”
Hai người cùng nhau đi dạo trên bãi biển về đêm khung cảnh vô cùng lãng mạn kể từ khi Quân Dao đến đây mọi người điều nói Trạch Đông là chồng của cô bọn họ cứ hỏi Quân Dao về vấn đề đề nhưng cô lại kiên quyết phũ nhận, Trạch Đông bỏ tay vào túi quần hít một hơi thật sâu rồi nói.
” Cô có thể mở lòng với ai nữa không?”
Quân Dao nghe Trạch Đông nói liền khựng lại cô thừa biết tình cảm anh ta dành cho mình suốt thời gian qua Trạch Đông là một người đàn ông tốt anh xứng đáng có được một người yêu thương mình thật lòng chứ không phải một đứa chứ gây ra cho anh bao nhiêu phiền phứ, Quân Dao luôn tự trách mình không được có tình cảm với anh bởi vì cô thật sự không xứng đáng có được tình yêu của Trạch Đông Quân Dao vẫn như mọi lần cô luôn tìm cách lãng tránh.
” Cũng đã khuya hay là vào nhà trước đi.”
Trạch Đông không trách Quân Dao luôn tìm cách lãng tránh mình, anh ta chỉ trách mình không gặp cô sớm hơn Trạch Hạo để có thể bảo vệ yêu thương cô nhiều hơn, hai người bước vào nhà Trạch Đông liền lên tiếng nói.
” Cô cứ ngủ trong phòng tôi sẽ nằm ở sofa.”
Quân Dao cảm thấy áy náy cô cứ do dự không chịu vào phòng Trạch Đông đi đến đưa tay lên vai cô đẩy Quân Dao vào phòng vừa đi vừa nói.
” Cứ vào phòng ngủ đi không cần lo cho tôi.”
Hành động của Trạch Đông khiến cho Quân Dao phải phì cười.
” Tôi sẽ lấy chăn cho anh.”
Hai người cứ thế cách nhau một tấm tường nhưng không ai có thể chợp mắt được Quân Dao luôn suy nghĩ về những việc Trạch Đông đã dành tình cảm cho mình quá nhiều nhưng cô luôn tìm cách né tránh nó trong lòng Quân Dao lại dâng lên một cảm giác tội lỗi với anh.
Sáng sớm Quân Dao đã thức giấc làm bữa sáng cho Trạch Đông dùng bữa anh ta tươi cười nhìn bàn đồ ăn rồi nói.
” Trong hấp dẫn quá.”
Quân Dao cũng mỉm cười đầy vui vẻ.
” Mau dùng bữa kẻo nguội.”
Trạch Đông lấy rau bỏ vào bát miệng không ngừng khen ngợi.
” Rau ở đâu mà tươi thế?”
Quân Dao: ” Là cô hàng xóm cho tôi đấy anh mau ăn đi.”
Trạch Đông liền trêu chọc cô.
” Chỉ mới đến đây được một tháng mà cô đã làm quen được với người dân ở đây rồi quả là khâm phục.”
Quân Dao đưa tay che miệng cười nói.
” Là người dân ở đây thân thiện thôi.”
Hai người dùng bữa cùng nhau vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn xong Trạch Đông tạm biệt Quân Dao quay trở về thành phố trước khi đi anh không quên nhắc đến một chuyện.
” Tôi đã cho người làm giấy tờ để cô có thể sang Mỹ đừng lo lắng về việc đó nhé.”
Quân Dao mỉm cười hiền dịu nói.
” Cám ơn anh vì tất cả.”
Trạch Đông liền đưa tay xoa tóc cô rồi nói.
” Sau này em sẽ hiểu những việc anh làm vì em.”
Sau cô lại không hiểu được chứ chỉ là cô vẫn chưa muốn mở lòng mình cô sợ tình yêu sẽ làm cho mình trở nên đau lòng thêm một lần nữa cô cần có thời gian để tiếp nhận nó.