Trạch Hạo nhìn xuống sàn nhà thấy những vệt máu đỏ hắn bắt đầu lo lắng đi đến mở cửa ra lúc này Quân Dao đang ngồi co rúm cam chịu vì thời tiết lạnh, Trạch Hạo đưa chân đá nhẹ vào hông của Quân Dao cô cũng không động đậy rồi ngã sập xuống sàn, cô đã ngất đi vì phải chịu lạnh chịu đói cô gái nhỏ này thật sự quá đáng thương khi phải chịu sự trả thù của người đàn ông tàn độc này.
Trạch Hạo vội bế cô đi vào trong đặt lên giường, gương mặt của Quân Dao đã trắng bệt cơ thể nóng ran hắn bắt đầu luống cuống gọi điện cho bác sĩ đi đến để chữa trị cho cô, đôi chân được băng bó lại cẩn thận, cơ thể Quân Dao vô cùng nóng bác sĩ lo lắng nói.
” Tại sao lại sốt cao như vậy chứ, chắc cô ấy bị nhiễm lạnh rồi tôi sẽ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô ấy.”
Trạch Hạo nhìn gương mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều của cô, lại cảm thấy đau lòng nhưng điều gì đó không cho hắn dừng hành hạ cô sự khao khát trả thù trong hắn quá lớn.
Sao khi được nghỉ ngơi Quân Dao đã khoẻ hơn một chút ánh nắng chiếu vào căn phòng Quân Dao từ từ mở mắt ra cô nhìn xung quanh đây là phòng của Trạch Hạo, Quân Dao vội vàng ngồi dậy cô tung chăn ra đi rời đi bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên.
” Cứ nằm nghỉ đi.”
Quân Dao liền giật mình nhìn sang ghế sofa là Trạch Hạo hắn đang ngồi đọc báo, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác rất sợ hãi khi ở cạnh hắn Quân Dao liền từ chối.
” Tôi phải đi làm việc.”
Nói rồi cô bước xuống giường nhưng cô quên mất vì tối qua cô đạp phải mảnh vỡ nên bị thương vừa bước xuống giường cô bị mất thăng bằng nên đã ngã xuống sàn, Trạch Hạo chao mày khó chịu nói.
” Tôi đã bảo là ngồi một chỗ rồi mà.”
Quân Dao sợ hãi cô vô cùng sợ hắn tức giận.
” Tôi xin lỗi.”
Hắn để tờ báo lên bàn đứng lên đi về phía Quân Dao cô liền sợ hãi nói.
” Tôi xin lỗi tôi chỉ muốn đi về phòng mình thôi.”
Trạch Hạo không nói lời nào hắn bế cô ngồi lên giường, Quân Dao không hiểu được tính cách của hắn cô hoàn toàn không hiểu lúc nóng lúc lạnh thì làm sao cô biết cách để đối phó chứ.
Trạch Hạo quay người đi ra ngoài nghe được tiếng xe ôtô của hắn rời đi lúc này Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, Liên Hoa đem thức ăn lên cho Quân Dao.
” Cô đã khoẻ chưa?”
Quân Dao cười nhẹ nói.
” Em đã đỡ hơn nhiều rồi chỉ còn vết thương ở chân thôi.”
Liên Hoa ngồi xuống đưa bát cháo cho Quân Dao rồi nói.
” Ăn đi.”
Quân Dao cảm kích nói.
” Em cám ơn chị.”
Cô đưa muỗng cháo vào miệng đột nhiên nước mắt tuôn rơi không ngừng từ lúc ba cô mất đến giờ chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, Liên Hoa nhìn thấy cô khóc liền sợ hãi nói.
” Cô đau ở đâu sao?”
Quân Dao lắc đầu nói.
” Em chỉ cảm thấy bát cháo chị đưa ngon lắm.”
Liên Hoa liền thở phào nói.
” Cô là tôi cứ tưởng là bị gì thôi ăn đi rồi nghĩ ngơi.”
Quân Dao liền gật đầu rồi Liên Hoa rời đi khi ăn xong Quân Dao nằm xuống để ngủ vì uống thuốc khiến cho cô trở nên buồn ngủ hơn.
Ngọc Triệu sao khi nhìn thấy Trạch Hạo ở buổi tiệc sự lạnh lùng của hắn khiến cho cô ta đem lòng yêu thích nên hôm nay lại đến để gặp gỡ, nhìn thấy Ngọc Triệu người hầu trong nhà liền khoa trương chào hỏi cô ta vừa bước vào đã hóng hách nói.
” Thiếu gia của các người đâu?”
Vì được cưng chiều từ bé tính cách của Ngọc Triệu vô cùng đỏng đảnh cô ta muốn gì thì phải có bằng được thứ đó, một người hầu đứng ra nói.
” Thưa cô thiếu gia đã đến công ty rồi ạ.”
Cô ta vẫn hoài nghi nói.
” Có thật không hay là anh ta muốn trốn tránh tôi.”
Nói rồi Ngọc Triệu đi một mạch lên phòng của Trạch Hạo mặc cho sự ngăn cản của người hầu, cô ta mở tung cửa ra nhìn thấy Quân Dao đang nằm trên giường lại khiến cho cô ta vô cùng tức giận, Ngọc Triệu đi đến kéo chiếc chăn cô đang đắp trên người xuống, Quân Dao bị hành động đó làm cho giật mình cô mở mắt ngồi dậy liền bị ăn những cú tát trời giáng của Ngọc Triệu, Quân Dao đau đớn ôm mặt nói.
” Cô đang làm gì vậy tại sao lại tát tôi chứ.”
Ngọc Triệu ngang ngược nói.
” Cô chỉ là phận người hầu thấp kém tại sao lại vào phòng của anh Trạch Hạo ngủ vậy hả.”
Đám người hầu đứng phía sau vô cùng thích thú khi Quân Dao bị tát bọn họ nghĩ là cô lười biếng nên mới dùng thân thể của mình để không phải làm việc nặng nhọc.
Quân Dao từ từ bước xuống giường nói.
” Này cô đã là gì của Trạch Hạo mà vào đây tát tôi chứ.”
Ngọc Triệu tức giận liếc nhìn Quân Dao nói.
” Vậy cô là thể loại gì mà dám ở phòng của anh Hạo chứ cô nên nhớ mình ở vị trí nào.”
Quân Dao cười khinh bỉ nói.
” Tuy giữ tôi và anh ta có chút hiểu lầm nhưng trên giấy tờ thì tôi vẫn là người vợ hợp pháp của Trạch Hạo còn cô chỉ là một người ngoài không hơn không kém.”
Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài không thèm nhìn lại căn nhà này vô cùng bất công với cô không thích cũng đem cô ra đánh chửi mắng mọi người có thể tùy tiện chửi mắng đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, càng nghĩ Quân Dao càng ấm ức.