Hoäc Minh trêu thì trêu nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
"Em biết anh trai là tốt nhất." Hoäc Minh Châu lại kéo Cố Trường Khanh để hòa hoãn mối quan hệ giữa họ, cô ấy luôn cảm thấy giữa họ có gì đó không thích hợp nhưng không rõ nguyên nhân là gì.
Cố Trường Khanh muốn làm con rể nhà họ Hoäc, tập đoàn Hoäc Thị lớn gấp mấy lần tập đoàn Cố Thị, hơn nữa xét về giao thiệp thì nhà họ Cố càng không thể đánh đồng với nhà họ Hoäc.
Một Ôn Noãn không đủ khiến hắn trở mặt với Hoắc Minh. Hắn khách sáo nói: "Cảm ơn anh.” Hoäc Minh cười nhạt.
Anh lại cầm cuốn tạp chí lên thản nhiên lật xem, thái độ anh thờ ơ, Hoäc Minh Châu làm nững cũng không tác dụng.
Bốn giờ rưỡi chiều, Hoäc Minh đứng dậy. "Con còn có việc nên về trước đây."
Ông bà Hoắc khó lắm mới gặp được con trai nên đương nhiên sẽ giữ anh lại ăn cơm.
"Lần sau đi ạ! Con thật sự có việc." Hoäc Minh sờ đầu em gái.
Sau khi anh đi, Cố Trường Khanh cũng nói sẽ không ở lại ăn cơm.
Hoäc Minh Châu sợ hản bị làm khó nên chủ động tìm lý do cho hắn rồi tiễn hắn ra xe, trìu mến nói: "Anh đừng để bụng, anh trai em luôn như vậy, không nhiệt tình với ai cả. "
Cố Trường Khanh cười nhạo.
Nếu không nhiệt tình với ai cả, vậy Ôn Noãn thì sao?
Hản không nói gì mà lên xe, đuổi theo xe của Hoäc Minh, đi theo anh từ xa.
Hoäc Minh vừa cầm vô lăng vừa nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh nhìn thấy xe của Cố Trường Khanh.
Anh cười, không định tăng tốc cắt đuôi mà lái không nhanh không chậm để đảm bảo Cố Trường Khanh có thể theo. kịp.
Nửa tiếng sau, anh đã đón được Ôn Noãn.
Hắn là Ôn Noãn đã gặp Ôn Bá Ngôn vì lúc ngồi lên xe, khóe mắt cô vẫn còn hơi đỏ…
Hoäc Minh không phải là người tinh tế, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng lúc này anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Sao thấy tôi rồi còn khóc như vậy? Mắt có đau hay không?”
"Tôi không khóc." Ôn Noãn giấu.
Hoäc Minh cười nhẹ, tiến tới thì thầm: "Hay vì sắp bị tôi bắt nạt nên mới khóc? Tôi còn chưa làm gì mà em đã thế
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay mặt đi.
Hoäắc Minh mỉm cười, khi khởi động xe, anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Thật kiên nhẫn, thế mà vẫn theo được!
Hiện tại là giờ tan làm nên trên đường khá đông đúc. Khi đang chờ đèn đỏ, Hoäc Minh ngẫu nhiên hỏi về tình hình của Ôn Bá Ngôn, Ôn Noãn kể cho anh nghe đầu đuôi ngọn ngành.
"Chỉ có chiếc vali nhỏ như vậy, em mang đủ đồ rồi sao?" Hoäc Minh đột nhiên hỏi.
Ôn Noãn nghĩ ngợi: "Ở chỗ anh không có dép nữ, tôi muốn mua một đôi."
Hoäc Minh “ừ” một tiếng.
Anh hạ kính xe xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc, khi hút thuốc, khuỷu tay anh chống lên kính xe… Đủ để xe phía sau nhìn thấy.
Xe di chuyển rất chậm, phải mất nửa tiếng mới đến gần căn hộ.
Hoäc Minh đỗ xe bên đường. Anh tháo dây an toàn, xoay đầu nói với Ôn Noãn: “Đối diện có cửa hàng gia dụng, em muốn mua gì thì đi qua đó chọn đi,
còn tôi đến tiệm thuốc đối diện để mua ít thuốc."
Vừa nói, anh vừa lấy thẻ bạch kim trong ví ra rồi nói mật khẩu cho Ôn Noãn.
"Sau này chỉ tiêu trong nhà sẽ dùng cái này."
Ôn Noãn do dự nhưng không từ chối, cô xuống xe bước vào cửa hàng gia dụng, cô không biết đây là nơi mà người dân trong tòa nhà của Hoäc Minh ở thường đến, mỗi lần đi mua sẽ luôn đụng mặt hàng xóm.
Hoäc Minh hút nửa điếu thuốc còn lại rồi mở cửa xe.
Anh bước đến hiệu thuốc bên kia, trực tiếp lấy hai hộp vuông nhỏ trên quầy hàng.
Phía trên ghi số I.
Anh cầm nó trên tay, rất tự nhiên lấy hai tờ 100 trong ví ra rồi đưa cho thu ngân.
Nhân viên thu ngân là một phụ nữ tâm bốn mươi, cô ta trợn mắt nhìn, khi quét mã lấ n thì hừng hực lửa nóng, hận không thể dùng cả hai hộp ấy lên người mình…