"Cô Ôn cũng thật là, sao cô ta có thể đối xử với anh như vậy được?”
"Hoắc Minh, chúng ta đi gặp bác sĩ thôi."
Hoắc Minh nghe Kiều An nhỏ giọng khuyên nhủ, trong lòng cực kỳ bực bội.
Anh đẩy Kiều An ra.
"Cút đi!"
Kiều An sửng sốt.
Cô ta chậm rãi ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tối tăm này của anh, giống như phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, không phải…
So với ngoại tình thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong lòng Kiều An run rẩy không thôi, chẳng lẽ Hoắc Minh thật sự… Yêu Ôn Noãn sao?
Hoắc Minh dứt khoát lên xe.
Anh lái xe cực nhanh, gần như đồng thời đến nhà Ôn Noãn cùng Bạch Vi.
Ôn Noãn xuống xe nhưng không thèm để ý đến anh, đối với cô mà nói, Hoắc Minh chỉ là người dưng nước lã không hề liên quan.
Trong lòng anh thắt lại.
"Ôn Noãn!"
Bạch Vi đỡ Ôn Noãn, sau đó ném hai tờ giấy lên người anh.
"Đây là phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn, anh xem cho kỹ!"
"Lúc Ôn Noãn đau sắp chết, anh ở chỗ nào?" "Đồ đê tiện! Anh không xứng với Ôn Noãn! Càng không xứng với tình cảm cậu ấy dành cho anh…
Loại người như anh nên khóa chặt vào Kiều An cho đến chết, đừng có thả ra ngoài làm hại người khác!"
Bạch Vi mắng xong, cảm thấy hả giận.
Cô ấy đỡ Ôn Noãn lên lầu.
Một lát sau, đèn chung cư sáng lên.
Hoắc Minh dựa vào chiếc Bentley màu vàng, đọc kỹ phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn dưới ánh trăng, những dòng chữ dày đặc khiến anh gần như không thở nổi.
Là anh khiến Ôn Noãn bị thương.
Là anh để Ôn Noãn ở lại một mình trong phòng phẫu thuật.
Hoắc Minh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cô đau đến mức khóc ướt một mảng khăn trải giường.
Ôn Noãn sợ đau như thết
Hoắc Minh không lên xe, anh đứng dựa vào cửa xe chậm rãi hút thuốc.
Cứ đứng như thế đến hơn nửa đêm.
Lúc rạng sáng, Bạch Vị đi ra ngoài mua đồ ăn, khi đi ngang qua chiếc Bentley màu vàng còn không quên phỉ nhổ một câu.
Đồ đê tiện!
Hoắc Minh không để ý đến cô ấy.
Chờ Bạch Vĩ đi rồi, anh lập tức mở cửa xe, đi tới chung cư của Ôn Noãn rồi ấn chuông cửa.
Ôn Noãn cho rằng Bạch Vi trở về, cố đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lại là Hoắc Minh.
Trong tay anh còn cầm mấy túi đồ dinh dưỡng, còn có hai phần ăn sáng, là loại mà cô thích ăn.
Ôn Noãn không cho anh đi vào.
Giọng nói của cô cực kì lạnh nhạt: 'Hoắc Minh, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, chứ không phải bị sảy thai, anh không cần phải làm như vậy!"
Hơn nữa, trái tim cô đã tan vỡ rồi…
Cho dù có làm như vậy cũng chỉ dư thừa mà thôi!