Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại nóng ran, thầm nghĩ, chẳng lẽ duyên phận của cô và bố mẹ mỏng đến vậy sao?
Chỉ cần nhanh hơn mấy ngày thì cô đã có thể chuộc lại di vật của mẹ mình…
Sau chuyện tối hôm qua, Ôn Noãn muốn tìm một công việc cho mình.
Hoắc Minh có thể là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng không thể là tất cả, nếu không đến một ngày nào đó hai người chia tay, cô sẽ chìm sâu trong vũng bùn, không thoát ra được…
Sơ yếu lí lịch của cô không †ồi, muốn tìm được một công việc mới cũng khá đơn giản.
Nhưng Ôn Noãn còn muốn xem xét lại.
Đến trưa, dì Nguyễn gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm.
Về đến nhà, Ôn Noãn mới biết hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của mình, dì Nguyễn chuẩn bị cho cô một chiếc bánh ngọt ba tầng nhỏ, còn thêm một bàn đồ ăn và mì trường thọ.
Ôn Bá Ngôn tự mình đội mũ sinh nhật cho cô, vừa cười ha ha vừa nói: “May mà có thể ra ngoài đón sinh nhật cùng con! Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bỏ lỡ bất cứ một sinh nhật
nào của cục cưng cả.”
Dì Nguyễn huých ông ấy, nhắc ông ấy chú ý khi nói chuyện một chút.
Mắt Ôn Noãn hơi ướt át.
Gô tiến lên ôm lấy cả Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.
Có thể họ không phải bố mẹ ruột của cô nhưng họ đã dành toàn bộ tình yêu của mình cho cô… Ít nhất hiện tại, bố vẫn bình an.
Nghĩ tới đây, chút ấm ức đêm qua của Ôn Noãn tiêu tan đi không ít.
Khi ăn cơm, Ôn Bá Ngôn hỏi về công việc gần đây của
Ôn Noãn do dự một chút rồi nói: “Con đã xin nghỉ việc ở trung tâm âm nhạc, sắp tới con sẽ chuẩn bị tìm một công việc mới.”
Ôn Bá Ngôn không hề nghi ngờ.
Dì Nguyễn dường như hơi trầm tư.
Sau khi ăn xong, bà ấy gọi Ôn Noãn vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đi thẳng vào vấn đề: “Con với Hoắc Minh có vấn đề gì sao?”
Ôn Noãn không giấu diếm.
Cô mơ hồ nói: “Tóm lại cũng phải có việc làm.”
Cô không nói rõ, nhưng dì Nguyễn đã tự hiểu rõ trong lòng, Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh một cách không rõ ràng như vậy, sao có thể không phải chịu ấm ức? Hơn nữa đến giờ Hoắc Minh vẫn không tới thăm Bá Ngôn, thái độ rất rõ ràng.
Anh chỉ chơi đùa với Ôn Noãn mà thôi. Dì Nguyễn lặng lẽ lau nước mắt.
Bà ấy mở két sắt lấy một quyển sổ tiết kiệm ra, bên trong có năm triệu, là một nửa số tiền tiết kiệm của Ôn Bá Ngôn.
Ôn Noãn không chịu nhận. Dì Nguyễn kéo tay cô lại, đặt cuốn sổ vào tay cô.
Giọng dì Nguyễn hơi nghẹn ngào: “Lúc trước là vì thực sự không còn cách nào khác! Dì rất xin lỗi con! Ôn Noãn, bây giờ con đang ở chung nhà với người ta… Mặc dù nhà họ Hoắc nhiều tiền tới mức tiêu không hết, nhưng dù sao con gái mà luôn tiêu tiền của người ta cũng khiến người khác khinh thường! Bình thường lúc rảnh rỗi con cũng đi mua cho cậu ấy mấy món quần áo, giày da gì đó… Đừng tiết kiệm quá, kẻo người ta lại coi thường con.”
Trong lòng Ôn Noãn vô cùng khổ sở.
Dì Nguyễn lại nói tiếp: “Dì thấy con cũng đừng tìm việc nữa, thuê một căn phòng, tự mình mở một phòng nhạc, với trình độ của con, dì tin con chắc chắn sẽ làm tốt! Dù sao con gái vẫn còn phải có sự nghiệp của riêng mình.”
Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Dì Nguyễn lau nước mắt, nói tiếp: “Tuyệt đối không được phép nói chuyện của Hoắc Minh cho bố con biết! Sức khỏe ông ấy không tốt, không chịu nổi cú sốc này.”
Ôn Noãn gật đầu: “Con biết!”
Cô ra khỏi phòng, mơ hồ biết được dì Nguyễn đã khóc một mình trong phòng ngủ rất lâu…
Sáu giờ tối, Ôn Noãấn mới quay về căn hộ.
Hoắc Minh đã về, thư ký Trương cũng ở đó, đang giúp Hoắc Minh thu dọn hành lý.
Động tác của thư ký Trương rất nhanh nhẹn.
Hoắc Minh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, hình như là vụ án ở thành phố H bên kia xảy ra vấn đề gì đó.
Cúp điện thoại, anh nhìn Ôn Noãn.
“Đi công tác sớm hơn dự kiến, đại khái mất khoảng một tuần.”
Vốn dĩ Ôn Noãn định nói với anh chuyện mở phòng nhạc, thế nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp để nói đến chuyện đó, vì vậy cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh bay chuyến mấy giờ?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm: “Hai tiếng nữa”
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Cô nghĩ anh thật rất bận, bận tới mức ngay cả thời gian chiến tranh lạnh với phụ nữ cũng không có.
Ngay khi Ôn Noãn đang không biết phải nói gì, Hoắc Minh lại xách hành lý lên, nói với thư ký Trương: “Ôn Noãn tiễn tôi ra sân bay.”
Hả?
Ôn Noãn ngẩn người…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc rồi à? Bây giờ đổi ý thì tôi sẽ bảo thư ký Trương đặt vé máy bay khác.”