Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ôn Noãn lại không có tâm trạng làm bữa sáng, cuộc sống của cô như bị Hoắc Minh đảo lộn.
Lúc này chuông cửa vang lên… Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh nên không đi mở cửa. Kết quả là Bạch Vi.
Bạch Vi kêu nửa ngày, Ôn Noãn mới hoàn hồn, vội vàng đi mở cửa.
Bạch Vi bày ra vẻ mặt đen đủi: “Tớ thấy Hoắc Minh ở dưới lầu, Ôn Noãn, cậu không quay lại với anh ta chứ?”
Ôn Noãn cười chua xót. “Không quay lại! Nhưng mà tớ và Cảnh Từ đã chia tay.”
Bạch Vi sửng sốt nửa ngày, tự trách: “Ôn Noãn, là tớ liên lụy cậu sao?”
Ôn Noãn niết nhẹ khuôn mặt Bạch Vi.
“Cậu cho rằng cậu có sức mạnh lớn thế à? Không liên quan tới cậu, chỉ là không thích hợp thôi.”
Bạch Vi “ð” một tiếng.
Bỗng nhiên cô ấy đến trước mặt Ôn Noãn, giọng nói kéo dài từ từ lớn dần: “Ôn Noấn, cậu nói thật cho tớ biết, tối hôm qua cậu có ngủ với Hoắc Minh không? Vừa rồi tớ thấy anh ta đứng dưới lầu hút thuốc, dáng vẻ đó còn rất gợi cảm đấy… Rất giống xong việc nên hút thuốc.”
Ôn Noãn không chịu nổi cô ấy nói như vậy. Mặt cô đỏ bừng: “Không có! Tớ uống say!” Cô lại nghĩ tới, lát nữa Hoắc Minh phải đi bệnh viện, rút nhóm máu hiếm trân quý của anh cho ánh trăng sáng… nghĩ lại thì thấy hơi nhói lòng.
Ánh trăng sáng, nhóm máu hiếm, không kết hôn… Thấy thế nào Hoắc Minh cũng không phải chồng cô.
Ôn Noãn ăn sáng xong, chuẩn bị đi tới phòng nhạc, di động vang lên.
Là dì Nguyễn gọi tới, giọng nói vô cùng nôn nóng.
“Ôn Noãn…. con mau tới bệnh viện nhanh.”
“Bố con dậy thì bị choáng, rồi khi tập thể dục buổi sáng thì té xỉu, bác sĩ nói là là do bệnh tim… Con mau đến đây, dì và bố con đang ở bệnh viện Nhân Ái thành phố B.”
Ôn Noãn lập tức xuống lầu, mở cửa lên xe.
“Dì Nguyễn dì đừng nóng vội, con lập tức tới liền.”
Nửa giờ sau, Ôn Noãn tới bệnh viện.
Ôn Bá Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, đang nghiên cứu phương án giải phẫu, dì Nguyễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nắm tay Ôn Bá Ngôn, không nhịn được mà rơi lệ.
Ôn Noãn nhìn mà lòng nặng trĩu.
Dì Nguyễn thấy cô tới tựa như tìm được ánh sáng.
“Ôn Noãn!”