Lúc Ôn Noãn về tới đã nhìn thấy dì Nguyễn đang ngẩn người ngồi trên sô pha.
Đôi mắt bà ấy đỏ hoe, như thể đã khóc rất nhiều.
Ôn Noãn nhìn chung quanh, bất giác hỏi: chuyện gì vậy? Bố đâu rồi?”
Dì Nguyễn, có
Dì Nguyễn là vợ kế của bố Ôn.
Nghe Ôn Noãn hỏi, bà ấy không nhịn mà lớn tiếng mắng chửi.
"Cố Trường Khanh chính là kẻ vong ân bội nghĩa!"
“Mấy năm trước khi nhà họ Cố rơi vào cảnh khốn cùng, con cũng chưa bao giờ rời bỏ hẳn, giờ đây chưa nói đến hẳn đã vứt bỏ con mà còn muốn tống bố con vào tù nữa, hiện giờ bố con đang bị giữ trong trại tạm giam. "
Ôn Noãn khẽ run lên, nói: "Dì Nguyễn, dì hãy bình tĩnh, con…để con hỏi Cố Trường Khanh xem sao."
Cô cho rằng dù họ không thể thành vợ chồng nhưng vẫn còn chút tình cảm lúc xưa, hẳn Cố Trường Khanh sẽ không đến mức đuổi cùng giết tận như vậy.
Cô bấm số gọi, đầu bên kia lập tức bắt máy.
Ôn Noãn khiêm tốn nói: "Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay rồi, xin anh đừng trút giận lên bố tôi."
Cố Trường Khanh cười nhạo, nói: “Dù gì thì món nợ này. cũng cần phải có người chịu trách nhiệm chứ”
Ôn Noãn còn muốn cầu xin thì Cố Trường Khanh đã chuyển chủ đề: "Còn một con đường nữa, nhưng mà phải xem em có đồng ý hay không! Ôn Noãn, chỉ cần em ở bên anh năm năm, anh sẽ bỏ qua cho chú Ôn."
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô không ngờ Cố Trường Khanh lại có thể vô liêm sỉ đến vậy. Tiền đồ chỗ dựa hắn không tha, thân thể của cô hẳn cũng muốn chiếm!
Ôn Noãn tức giận đến run ngư: thật khiến tôi ghê tởm!”
'Cố Trường Khanh, anh Cố Trường Khanh thản nhiên cười: 'Anh là người thế nào, không phải em đã biết từ trước rồi sao?"
Ôn Noãn cắn chặt răng, nói: "Tôi sẽ không làm người phụ nữ của anh! Cố Trường Khanh, anh đừng ảo tưởng nữa!"
Cố Trường Khanh cười nhẹ: "Vậy thì chuẩn bị tìm luật sư. cho chú Ôn đi! Ôn Noãn, đừng trách anh không nhắc nhở em, số tiền lớn như vậy thì ít nhất phải bị kết án mười năm tù."
Ôn Noãn cười khẩy: “Tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất!”
"Em đang nói đến Hoäc Minh?" Cố Trường Khanh bình thản cười: "Ôn Noãn, em quên anh ta là anh rể tương lai của anh rồi sao? Em nghĩ anh ta sẽ giúp em thưa kiện hay sao?"
Cả người Ôn Noãn lạnh toát!
Cố Trường Khanh nhẹ giọng ném ra một câu: "Ôn Noãn, anh đợi em cầu xin anh!"
_ Ôn Noãn vừa cúp máy, dì Nguyễn đã lớn tiếng chửi bới. "Đồ khốn!"
"Hắn đang nằm mơ à! Dù chúng ta có chết cũng sẽ không để hẳn chà đạp con."
Dì Nguyễn nói xong liền rơi nước mắt: "Luật sư Hoäc là anh vợ của tên vong ân này thì sao chúng ta có mời thể được. anh ta chứ? Ôn Noãn, con nghĩ cách gì đi."
Ôn Noãn cụp mắt.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Con từng gặp vị luật sư Hoäắc này một lần rồi, để con thử xem”
Dì Nguyễn là người phụ nữ rất mẫn cảm.
Bà ấy ngửi thấy mùi rượu trên người Ôn Noãn, lại thấy cô đang khoác áo của đàn ông, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng bà ấy cũng không nói gì.
Ôn Noãn muốn gặp Hoäc Minh cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong đại sảnh của Văn phòng luật sư 'Kiệt Anh, nhân viên tiếp tân vừa lịch sự và lạnh lùng nói: "Xin lỗi, vì cô không có hẹn trước nên tôi không thể để cô vào được."
Ôn Noãn hối hận vì tối qua đã không nhận danh thiếp.
Cô hỏi: “Nếu bây giờ đặt lịch hẹn thì khi nào tôi có thể gặp Luật sư Hoäc?”
Nhân viên lễ tân kiểm tra một chút rồi nói: “Nhanh nhất cũng phải nửa tháng.”
Ôn Noãn có phần sốt ruột.
Ngay lúc này, cửa thang máy ở góc đại sảnh từ từ mở rộng, một đôi nam nữ đang bước ra ngoài.
Người đàn ông chính là Hoắc Minh.
Anh mặc một bộ vest cổ điển đen trẳng, trông rất lịch lãm, đúng là bộ dáng của một tinh anh.
Người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng kia là một quý cô mới ngoài 30 tuổi.
Hoắc Minh vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Ôn Noãn, nhưng anh lại tỏ ra không quen biết cô, tiếp tục tiễn khách đến tận cửa.
Anh chuẩn mực bắt tay người phụ nữ rồi nói lời tạm biệt.
Giọng nói của người phụ nữ cực kỳ gợi cảm: "Cảm ơn Luật sư Hoắc, may mà lần này có anh nên tôi mới có thể thuận lợi ly hôn và chia tài sản! Anh không biết sau khi anh ta có người mới đã keo kiệt với tôi thế nào đâu…"
Hoäc Minh nhẹ nhàng mỉm cười: "Việc tôi nên làm."
Người phụ nữ tiếp tục tấn công: “Luật sư Hoắc, tối nay anh có rảnh uống với tôi một ly không?”
Ôn Noãn nhìn vào vóc dáng của người phụ nữ, cô cảm thấy với nhan sắc như vậy thì hầu như không có đàn ông bình thường nào có thể từ chối.
Nhưng Hoắc Minh không phải người bình thường.
Anh giơ tay xem giờ, lịch sự từ chối: “Thật trùng hợp, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Người phụ nữ này cũng rất biết đều, cô ta biết Luật sư Hoäc không ưa mình.
Cô ta tao nhã nói lời tạm biệt, lên xe rời đi.
Sau khi Hoắc Minh tiễn khách xong thì cố ý dừng lại ngay quầy lễ tân.
Anh nhìn Ôn Noãn, nói: “Đổi ý rồi à?”