Bởi vì thích, cho nên không thể nào làm con chim hoàng yến của anh nữa.
Nếu không cô sẽ tự khinh thường mình mất!
Có lẽ Hoắc Minh không nhận ra được, trong những lời anh nói, anh đã hứa sẽ cho cô đủ thứ tốt, thế nhưng lại chẳng hề nói một câu rằng: Ôn Noãn, tôi thích em! Tôi chỉ muốn ở bên eml
Không có!
Giữa bọn họ chỉ có tình cảm thể xác!
Ôn Noãn nhẹ nhàng hít mũi.
Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”
Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.
Anh nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.
Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.
Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.
Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.
Gô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”
Hoäc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”
“Không phải!”
Hoắc Minh nhìn cô thật kỹ, đáy mắt nghiền ngẫm hồi lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Sáng mai rồi hãng đi, bên ngoài đang mưa.”
Lồng ngực Ôn Noãn mềm nhũn, cô nghiêng đầu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất màu nâu, những hạt mưa tí tách đang đua nhau rơi rớt như giọt nước mắt của cô tình nhân.
Ôn Noãn không khỏi nhớ đến đêm đó.
Anh nói sẽ tham gia tiệc khai trương của cô, nói sẽ gặp gỡ bố mẹ cô, khiến cho cô hôm ấy vui đến nhường nào! Kết quả anh không đến, gọi điện cũng chẳng nghe. Cô còn lo anh gặp nguy hiểm, thế nhưng anh lại đang ôm lấy người
yêu cũ dưới màn mưa…
Nếu Kiều An muốn hôn anh, cô nghĩ chắc anh sẽ không từ chối.