Sau khi tan làm. Hoäc Minh từ chối mấy lời mời, lái xe đến nhà hàng.
Tám giờ tối, đây là thời điểm bận rộn nhất của nhà hàng. Ôn Noãn đang ngồi trước dương cầm đánh đàn.
Tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu khói, để lộ vai, mái tóc màu trà mềm mại buông xõa ngang eo.
Vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Hoäc Minh nhìn qua kính khoảng mười phút, sau đó xuống xe, mở cửa bước vào.
Anh gọi món ăn, cũng không để tâm món ăn thế nào, chỉ nhàn hạ tựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn.
Hoäc Minh để ý thấy thỉnh thoảng sẽ có vài quý ông đến bắt chuyện với cô, chäc hẳn cũng bị Ôn Noấn thu hút.
Nhưng Ôn Noãn luôn lịch sự từ chối. Giữa giờ giải lao, Ôn Noãn nhận được một tấm danh thiếp. [Công ty Anh Kiệt, Luật sư Hoắc Minh.]
Ôn Noãn sửng sốt, xoay người sang đã nhìn thấy Hoắc Minh.
Anh ngồi ở một góc, trên tay cầm ly Aperitif*, dáng vẻ anh rất đẹp, ngay cả những cử chỉ đơn giản cũng rất có sức quyến rũ.
*Aperitif: rượu khai vị, uống trước khi dùng bữa để tăng vị giác.
Ôn Noãn không muốn tiếp xúc với anh, nhưng càng không dám đắc tội với anh.
Sau cùng, cô vẫn bước tới.
"Luật sư Hoắc."
Hoäc Minh khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Ôn Noãn vừa ngồi xuống, Hoắc Minh đã để ý thấy trên mu bàn tay cô có những vết kim tiêm mới, anh đoán là do trận mưa đêm qua.
"Cô giáo Ôn đã ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé."
Hoäc Minh nghiêm túc, không có chút lỗ mãng nào từ lúc đưa danh thiếp cho cô.
Ôn Noãn đặt tấm danh thiếp lên bàn ăn, có hơi mất tự nhiên nói: “Nhà hàng có quy định, trong giờ làm việc không được dùng bữa chung với khách.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Hoäc Minh thờ ơ nhìn tấm danh thiếp.
Anh hỏi thẳng cô: "Sau khi tan làm thì sao? Cô giáo Ôn có thời gian đến chỗ tôi uống một ly không?"
Ý của anh rất rõ ràng.
Nếu hẹn hò với anh thì, cô sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại, không cần phải vất vả kiếm tiền nữa.
Cũng chỉ là một trò chơi giữa nam và nữ, Hoäc Minh cảm thấy nếu trước đây Ôn Noãn đã từng qua lại với Cố Trường Khanh thì hẳn cô cũng sẽ không ngại ở cùng người khác.
Hơn nữa hai lần ôm hôn trước đó, Ôn Noãn cũng có cảm giác với anh. Nhưng ngược lại, Ôn Noãn lại hoàn toàn không nghĩ tới
chuyện đó.
Cô không biết vì sao Hoäc Minh lại bất ngờ nổi hứng mà tới dây dưa với cô như vậy.
Cô biết rõ hoàn cảnh của mình, cẩn thận lựa chọn từ để không đắc tội anh: "Luật sư Hoắc, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh trong việc của bố tôi. Sau này tôi sẽ cố gắng tìm cách để báo đáp ơn nghĩa này."
Hứa Minh khá ngạc nhiên.
Anh nghĩ anh hiểu rõ ý cô: Cô không muốn phát sinh quan hệ với anh.
Tiền bạc không làm lung lay được Ôn Noãn!
Hoäc Minh cũng không nhất thiết phải có được Ôn Noãn, nhưng cách cô chơi dương cầm đã kích thích lại sự tò mò của anh. Hơn nữa đó cũng là thói hư tật xấu của người đàn ông, nếu họ không thể chiếm hữu được ai đó thì sẽ nảy sinh cảm giác nhớ nhung.
Hoäc Minh cất danh thiếp đi, rất có phong độ không so đo với cô.
Ôn Noãn nhẹ nói cảm ơn, tư thái khiêm tốn.
Đang lúc bầu không khí khá ngượng ngùng, Khương Duệ dẫn theo một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi đi tới.
"Anh Hoäc Minh!"
Khương Duệ gọi một cách thân thiết, không hề có bất kỳ sự giường cung bạt kiếm nào giữa hai người đàn ông.
Hoäc Minh dùng tay ra hiệu, Khương Duệ mới to gan ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, cậu ta đã lập tức giới thiệu em gái mình với Ôn Noãn: “Đây là em gái tôi, Khương Sinh, là thiên tài âm nhạc. Nhưng nó còn thiếu một giáo viên dạy dương cầm đáng tin cậy! Ôn Noãn, cậu hãy nhận con bé đi!”
Những lời này khiến Ôn Noãn cảm thấy rất ngượng ngùng! Hoäc Minh không thèm để ý tới chút suy nghĩ nhỏ nhặt của Khương Duệ, anh móc ví lấy ra hai nghìn tệ, đặt xuống bàn: “Nếu cô giáo Ôn đã có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa.”
Ôn Noãn lễ phép tiễn anh tới trước cửa nhà hàng.
Hoäc Minh không lưu luyến gì, ngồi vào xe, gật đầu với cô một cái rồi rời đi.
Dáng vẻ cao quý, hoàn toàn không giống một người đang tìm ai đó để đánh cược.