Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha…
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!
Tình cảm của đàn ông, không bằng một con chó! Ôn Noãn cụp mắt.
May mà cô không có ý định nhận lại ông ta.
Nếu không thì lại thêm một lần khó chịu đựng nổi!
Mặt cô không đổi sắc, lên tiếng: “Là thật hay giả, chúng †a dùng chứng cứ nói chuyện!”
Kiều An nhỏ giọng: “Vết thương trên tay tôi là thật… Cô Ôn, tôi không có lý do gì để chạy tới đây hãm hại cô.”
Biểu cảm của cô ta yếu ớt đáng thương: “Tôi đã định nể mặt Hoắc Minh mà bỏ qua cho cô, thế nhưng cô thật quá đáng, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, tôi thực sự không ngờ cô lại muốn tôi chết!”
Giọng Kiều Cảnh Niên bình tĩnh: “Ôn Noãn, cháu xin lỗi Kiều An đi, chú sẽ thuyết phục con bé không đưa chuyện này ra pháp luật!”
Bạch Vi không nhịn được chửi ầm lên!
“Vị họ Kiều này, không phải ông có bệnh gì đó chứ? Nếu người nhà ông có bệnh tâm thần thì đừng thả ra ngoài để cắn người lung tung chứ, cẩn thận chưa hại được người
khác đã tự tống mình vào tù đấy!”
Cô ấy biết quan hệ giữa Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn, vô cùng đau lòng!
Kiều! Cảnh! Niên!
So với chú Ôn, ông ta thực sự không bằng một ngón tay của ông ấy!
Ôn Noãn được chú Ôn nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, chưa từng chịu bất kỳ nỗi ấm ức nào. Còn nhớ khi học đại học, chỉ cần trời mưa, chú Ôn sẽ che ô tới đón Ôn Noãn, có lần cổng trường bị ngập, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia còn cõng Ôn Noãn đi qua.
Lúc đó, tất cả các bạn nữ trong lớp, làm gì có ai không ước ao?
Bạch Vi định nói tiếp. Ôn Noãn nhẹ nhàng cản cô ấy lại: “Không cần đâu!”
Cô nhìn mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh, mỉm cười: “Ở đây chúng tôi có camera giám sát, còn có cả âm thanh! Hôm nay cô Kiều đây không hiểu tại sao lại tự cắt cổ tay để hãm hại tôi, có lẽ cô ấy… vừa bị tâm thần vừa phạm tội! Bây giờ tôi sẽ cung cấp chứng cứ, chính thức kiện cô Kiều An tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của người khác!”
Ôn Noãn vừa dứt lời, thư ký liền đưa video ra. Mấy vị cảnh sát lập tức đi tới xem…
Sắc mặt Kiều An thay đổi chóng mặt: “Ôn Noãn, cô quá nham hiểm, cô hãm hại tôi!”
“Câm miệng!” Kiều Cảnh Niên quát cô ta.