Ôn Noãn không cần nhìn cũng đoán được.
Khi bọn họ vẫn còn bên nhau, Hoắc Minh luôn có nhu cầu rất lớn, anh thường xuyên nhìn cô băng ánh mắt cầu “yêu” như vậy. Anh đẹp trai còn cực kỳ hấp dẫn, hiếm có phụ nữ nào cưỡng lại được anh.
Rất nhiều danh viện* đang lén nhìn anh…
*Danh viện: người phụ nữ đẹp và nổi tiếng.
Ngủ với luật sư Hoắc là ước mơ của rất nhiều phụ nữ ở thành phố B.
Nhưng Ôn Noãn chẳng muốn chút nào, cô phớt lờ ánh mắt của anh, coi như anh không tồn tại.
Cô nhận lời mời của những người đàn ông khác, khiêu vũ với họ, cô cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, để người ngoài biết cô đã không còn liên quan gì đến người nhà họ Hoắc.
Một lúc lâu sau thì Khương Duệ tới.
Dạo gần đây Khương Duệ rất bận, hình như đã một tuần rồi cậu ta không đến gặp cô.
Khương Duệ tới, hơi liếc nhìn về phía tầng hai.
Hoắc Minh ôn tồn nâng ly sâm banh về phía cậu ta!
Vẻ gợi cảm đó khiến tất cả phụ nữ ở đây rung động trong lòng, Bạch Vi còn thì thầm bên tai Ôn Noãn: “Tên này trừ việc thiếu đòn thì vẻ ngoài quá đẹp mà, hơn nữa những người trong giới tuy khá đẹp trai nhưng vẫn kém tên họ
Hoắc kia một tít"
Ôn Noãn ho nhẹ: “Tớ có nên nói chuyện này cho Cảnh Sâm không?”
Bạch Vi vội xin tha.
Lúc này Khương Duệ đi tới, mời Ôn Noãn khiêu vũ: "Cô Ôn, liệu tôi có vinh dự này không?"
Bạch Vi che mặt.
Ôi, lúc anh chàng Khương Duệ này nghiêm túc vẫn có chút quyến rũ ấy chứ!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đặt tay mình lên tay Khương Duệ,, nhận lời mời của cậu ta.
Cô biết Hoắc Minh vẫn đang nhìn cô, cô cũng biết hiện †ại rất có thể anh sẽ bóp vụn cái ly kia, nhưng cô không muốn vì anh mà thay đổi cuộc đời mình.
Ôn Noãn và Khương Duệ khiêu vũ đã thành tiêu điểm của mọi người!
Ai ai cũng nhìn hai người ôm nhau nhảy múa rồi quay sang nhìn luật sư Hoäc.
Trận chiến ngươi chết ta sống sắp diễn ra rồi đúng không?
Liệu luật sư Hoắc có đánh ngay tại đây luôn không nhỉ, hoặc lặp tức kéo cô Ôn đi?
Buổi tiệc này sẽ phát sóng trực tiếp trên cả thành phố
Khi mọi người đang hưng phấn, Hoắc Minh giẫm từng bước lên tấm thảm trắng xuống sảnh tầng 1, lịch lãm và tuấn tú, quả thật như người đang bước ra từ trong tranh.
Hoắc Minh đi tới bên đàn dương cầm, thì thầm vài câu, nhạc công trẻ tuổi liền rời khỏi.