Chương 44: Lãnh giấy chứng nhận kết hôn
Tiêu Hoàng Nam cưng chiều mỉm cười, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên sườn mặt của anh, đẹp trai như vậy, ôn nhu như vậy.
“Là thật" Tiêu Hoàng Nam nhẹ nhàng xoa mái tóc của Khương Phương Ngọc.
Khương Phương Ngọc đột nhiên đỏ mặt, thẹn thành mà trốn trong lồng ngực Tiêu Hoàng Nam, cứ như vậy mà ô a một hồi cũng không biết nói gì.
Một lúc lâu sau đó, cô mới ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, hít thở thật sâu, bàn tay nhỏ siết chặt lại, cổ vũ tinh thần chính mình nói: “Được. Em, Khương Phương Ngọc, từ hôm nay trở đi phải cố gắng lên. Phải thật kiên cường”
Cùng ngày, Khương Phương Ngọc về đến nhà tìm kiếm bảy, tám bản tư liệu về công ty của nhà họ Khương, còn lấy ra một ít giấy tờ về phương án kế hoạch.
Thấy Khường Phương Ngọc không đầu không đuôi đọc sách nửa ngày cũng không hiểu được cái gì, Tiêu Hoàng Nam chỉ biết bất đắc dĩ cười hai tiếng. Một lần nữa chọn thêm mấy quyển sách đưa cho cô và nói: “Xem mấy cuốn này đi.”
Khương Phương Ngọc nhướng mày, đôi mắt to tròn mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Hoàng Nam, hỏi lại: “Làm sao mà anh biết nhiều như vậy? Không phải là anh phục vụ trong quân đội sao? Ở trong quân đội cũng dạy các anh những thứ này hả?"
Tiêu Hoàng Nam nhún vai nói: “Em đã quên rồi sao, tốt xấu gì trước kia anh cũng là cậu chủ của nhà họ Tiêu, ở phương diện này được tiếp xúc nhiều hơn so với em. Lúc anh mười lăm tuổi, anh đã được học quản lý công ty, tiếp cận với các loại hạng mục hợp tác. Khi đó, bố mẹ anh.”
Nói tới đây vẻ mặt của Tiêu Hoàng Nam bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, tâm tình cũng theo đó mà trở nên lạnh đi.
Anh nhìn mấy quyển sách trong tay, nét mặt có chút cô độc nói: "Qua mấy ngày nữa, anh muốn đi tảo mộ bố mẹ anh.”
Khương Phương Ngọc bột người đứng dậy: “Em đi cùng với anh, nói như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là bố mẹ chồng của em, ừm, mặc dù chúng ta còn chưa... còn chưa kết hôn”
Tiêu Hoàng Nam như là nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên lôi kéo Khương Phương Ngọc, một đường đi thẳng ra khỏi nhà họ Khương.
Nửa tiếng sau, Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc đi tới cục dân chính thành phố, thứ bọn họ cầm trong tay chính là giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ rất rực rỡ.
Tiêu Hoàng Nam trực tiếp ôm chầm lấy Khương Phương Ngọc, nhấc cô lên khỏi mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Từ giờ trở đi, em là vợ của anh, còn anh là chồng của em.”
Hốc mắt của Khương Phương Ngọc ứng hồng, nước mắt tràn bờ mi, ôm cổ Tiêu Hoàng Nam và siết thật chặt, chắc nịch “Ừ” một tiếng, nụ cười tràn đầy hạnh phúc, trong tay chính là giấy chứng nhận kết hôn, được Tiêu Hoàng Nam ôm lấy xoay mấy vòng tại chỗ.
Vào giây phút đó, vào ngày hôm đó, là điều lãng mạn nhất của Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc, Mặc dù có hơi qua loa nhưng mà hai người bọn họ đều thấu hiểu tấm chân tình của đối phương.
Chờ cho đến lúc cả hai trở lại nhà họ Khương, Khương Phương Ngọc vẫn luôn yêu thích không buông xuống được giấy chứng nhận trong tay.
“Ôi, hai đứa đi đầu vậy? Mẹ tìm hai đứa nửa ngày trời rồi” Từ Thu Thủy đột nhiên từ trong phòng đi ra, sắc mặt sốt ruột hỏi. Đi theo phía sau còn có Khương Thiên Hàn với vẻ mặt không nhìn ra được cảm xúc.
“Mẹ? Sao hai người lại đến đây?” Khương Phương Ngọc vừa căng thẳng vừa hồi hộp, vội vàng đưa tay giẩu giấy chứng nhận kết hôn ra sau lưng, trên mặt bày ra vẻ cười trừ.
Từ Thu Thủy vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà bà ta đã chú ý đến động tác mờ ám này của Khương Phương Ngọc, chỉ ra phía sau cô hỏi: "Con giấu diếm cái gì đó? Đưa đây cho mẹ xem thử"
“Không... Không có, không có gì?
Khương Phương Ngọc còn đang muốn trốn, nhưng Từ Thu Thủy thẳng tay đoạt lấy nói, lúc vừa nhìn thấy, Từ Thu Thủy lập tức vừa khóc vừa la lớn: “Giấy chứng nhận kết hôn. Con đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn với Tiên Hoàng Nam rồi. Trời ạ. Khương Phương Ngọc, đầu óc con bị hỏng hả? Con vậy mà có thể cùng cái đứa nhà có tang này đi lãnh giấy kết hôn?”
Khương Phương Ngọc cũng rất khẩn trương, trong lòng càng thêm sợ hãi, giải thích: “Mẹ à, con... con yêu Tiêu Hoàng Nam, hơn nữa, anh ấy còn là bố của Ca Cao”
“Yêu cái gì mà yêu? Hai đứa mới quen nhau được bao lâu. Nếu không phải năm năm trước cậu ta say rượu làm càn với con, thì con đã sớm là bà chủ của nhà giàu rồi. Là cậu ta phá hủy cuộc sống của con, con có biết không? Vậy mà con còn đi lãnh giấy
chứng nhận kết hôn với người ta. Thật sự là chọc mẹ tức chết mà. Mau, mau đi ly hôn đi! Từ Thu Thủy ré lên, đưa tay túm lấy người phương Phương Ngọc kéo ra ngoài.
Nhưng Tiêu Hoàng Nam nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Từ Thu Thủy, sắc mặt lạnh lùng nói: “Dì à, xin dì hãy tự trọng"
Nói xong, anh còn ôm lấy bả vai của Khương Phương Ngọc, nghiêm túc nói: “Kể từ hôm nay trở đi, cô ấy, Khương Phương Ngọc chính là vợ của Tiêu Hoàng Nam, là người mà cả cuộc đời này tôi phải bảo vệ. Cho dù mọi người có nói như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không ly hôn với cô ấy. Hơn nữa, tôi cũng cảnh cáo dì, sau này nói chuyện với Phương Ngọc phải có chút tôn trọng”
Từ Thu Thủy ngay lập tức bị nói cho tức giận.
Từ trước đến nay bà ta chưa mấy lần tức tối như vậy, hôm nay quả thật bị Tiêu Hoàng Nam làm cho tức chết rồi.
“Cậu nói gì đó? Cậu muốn làm cái gì. Khương Phương Ngọc là con gái của tôi, mặc dù không phải là con gái ruột nhưng mà trên mặt pháp luật thì tôi chính là mẹ của Phương Ngọc. Hai người lãnh giấy chứng nhận kết hôn, tôi sẽ không đồng ý. Nhất quyết là không đồng ý.” Từ Thu Thủy rống to một tràng, thở hổn hển rất bức bối.
Bà ta còn có ý định sẽ giới thiệu Khương Phương Ngọc cho mấy cậu chủ nhà giàu hay ông chủ công ty hoặc xí nghiệp.